ĐIỀU LỆNH THỨ 11 - Trang 40

rằng trong chiếc xắc tay huyền thoại mà Dexter kè kè bên mình kia sẽ chẳng
có son phấn gương lược - những phụ tùng của giới nữ - mà là máy ghi âm đã
ghi lại đầy đủ những âm thanh trao đổi giữa họ. Tuy vậy ông vẫn cần bản
ghi âm của ông, ghi lại đầy đủ các sự kiện.

Tổng thống ngồi xuống và nói:

– Vì bà có vẻ như có được thông tin rất tốt như vậy, có lẽ xin bà hãy báo

cáo cho tôi một cách chi tiết hơn về những gì mà thực tế đã xảy ra ở Bogotá.

Helen Dexter phớt lờ giọng châm biếm của Tổng thống, bà ta cầm tập hồ

sơ để trên vạt váy lên. Ngoài bìa tập hồ sơ có hình logo của CIA in trên nền
trắng và dòng chữ: “Dành riêng cho Tổng thống đọc”. Lawrence tự hỏi
không biết có bao nhiêu tập hồ sơ ghi ngoài bìa dòng chữ: “Dành riêng cho
Giám đốc đọc”.

Bà ta mở tập hồ sơ ra, đọc:

– Có nhiều nguồn tin khẳng định rằng việc ám sát là do một tay súng đơn

độc thực hiện.

Tổng thống gằn giọng:
– Hãy nói rõ tên của một nguồn tin.

Giám đốc CIA đáp:
– Tùy viên Văn hoá của chúng ta ở Bogotá.
Lawrence nhướng một bên lông mày. Có tới một nửa số tùy viên Văn hoá

trong các sứ quán Mỹ trên khắp thế giới là người của CIA cài vào chỉ với
mục đích sẽ báo cáo trực tiếp về Langley cho Dexter mà không cần xin ý
kiến Đại sứ tại nước đó, chứ đừng nói đến Văn phòng Nhà nước. Hầu hết
bọn họ nghĩ rằng “bộ đồ kẹp hồ đào” là một món gì đó có thể tìm thấy trong
thực đơn của một tiệm ăn dành riêng nào đó.

Tổng thống thở dài:
– Và họ nghĩ rằng ai là người phải chịu trách nhiệm về việc ám sát này?
Dexter lại lật qua mấy trang lấy ra một tấm ảnh và đẩy sang bên kia chiếc

bàn trong phòng Bầu dục. Tổng thống nhìn bức ảnh chụp một người đàn ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.