ĐIỆU NHẢY VỚI TỬ THẦN - Trang 12

“ Chắc là cô sẽ làm như vậy.” Anh nói, cố chịu đựng những cái vuốt ve

của cô, khi cô ôm anh từ phía sau, hơi thở phả vào da anh. Cô biết rằng đây
là hành động mà Ash không bao giờ dễ dàng tha thứ.

Anh nhìn cô qua vai mình. “ Và một ngày nào đó tôi sẽ tống khứ con

quái vật đang dựa vào lưng tôi.”

Astrid ngồi một mình trong sân (atrium) đọc quyển sách cô yêu thích,

‘Hoàng tử bé ’ của Antoine de Saint-Exupéry. Dù cô đã đọc nó rất nhiều
lần, cô vẫn luôn tìm thấy những điều mới mẻ trong mỗi lần đọc. Và hôm
nay, cô cần tìm kiếm một điều tốt đẹp. Một điều gì đó nhắc nhở cô về vẻ
đẹp của thế giới xung quanh. Về sự hồn nhiên. Niềm vui. Hạnh phúc.

Quan trọng hơn hết, cô muốn tìm thấy hy vọng.

Một cơn gió nhẹ mang theo hương thơm của hoa tử đinh hương len lõi

qua những cột cẩm thạch kiểu Doris , phản phất quanh chiếc ghế bành liễu
gai trắng mà cô đang ngồi. Ba người chị của cô đã ở đây một lúc lâu, nhưng
cô thuyết phục họ rời đi. Ngay cả họ cũng không làm cô thấy khá hơn.

Mệt mỏi và chán nản, cô tìm thấy niềm an ủi qua từng trang sách. Cô

tìm thấy lòng tốt, điều mà cô dường như không tìm thấy tại những người cô
biết đến trong suốt cuộc đời. Chẳng lẽ trong thế giới này không tồn tại lẽ
phải? Không tồn điều tốt đẹp? Phải chăng loài người cuối cùng đã tìm ra
cách phá hủy cả những phẩm chất đó rồi?

Mặc dù tình yêu của các chị cô dành cho cô nhiều như cô dành cho họ,

đối với những người khác họ tỏ tàn nhẫn. Họ hoàn toàn hờ hững trước hoàn
cảnh cũng như nỗi đau của những người xa lạ.Không có bất cứ điều gì có
thể làm họ mủi lòng.

Astrid không còn nhớ nỗi lần cuối cùng cô đã khóc. Lần cuối cùng cô đã

cười là khi nào. Mọi cảm xúc của cô đều tê liệt. Sự vô cảm là lời nguyền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.