ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 143

Bạch Lâm nghe tôi gọi nàng là chị họ, mặt lại đỏ bừng, nói: “Vừa rồi tôi

nói bừa thôi, nếu không bác ấy không biết sẽ nghĩ thế nào nữa”. Tôi mỉm
cười tỏ vẻ hiểu chuyện, lòng thầm nghĩ: e là trước khi tôi tới Bạch Lâm đã
nghĩ đến tình huống này rồi, nếu không vừa rồi không thể trả lời thần tốc
vậy được.

Sau khi chuyển đến nhà Bạch Lâm, gần như từng giờ từng phút tôi đều

trông mong một số tình huống. Ví dụ như Bạch Lâm đi tắm quên không
đóng cửa, đi ngủ quên gài chốt, nửa đêm gõ cửa phòng tôi, hoặc là đi tắm
quên mang khăn tắm xà bông, hoặc là đang tắm tự nhiên mất nước cắt điện
vân vân, những tình huống có thể dẫn đến cao trào, nhưng chuyện tốt chẳng
bao giờ thấy đâu.

Nghĩ lại nếu chuyển đến đây từ hai tháng trước có phải sung sướng biết

bao, lúc đó trời còn nóng, mọi người đều mặc ít quần áo, ít nhất cũng được
đã con mắt. Chỉ tiếc rằng giờ đã là tháng Mười một, trời đã chuyển sang
man mát, không khí lạnh phá tan luôn cơ hội của tôi. Tôi cũng hy vọng
Bạch Lâm có thể ra cho tôi vài ám hiệu, nhưng nàng vốn chẳng phải loại
người đó! Hang cọp tôi đã vào rồi, nhưng con cọp (cái) này có vẻ chẳng có
ý gì với tôi! Còn con cọp (đực) thì vẫn còn là một ẩn số…

Thế là đêm nào tôi cũng nằm trên giường Bạch Lộ nghĩ đến Bạch Lâm,

nàng chỉ đang ngủ cách tôi có vài gang tay mà tôi vẫn chẳng thể làm gì nổi
nàng! Cũng giống như ngày nào cũng có một món khoái khẩu đặt ngay
trước mặt mà chẳng được cho vào miệng, cảm giác đó thật xót xa không để
đâu cho hết!

Hằng ngày đi làm tan sở Bạch Lâm cũng không bao giờ đi cùng đường

với tôi, mà đều không sớm hơn thì muộn hơn, làm tôi không tài nào trải
nghiệm lạc thú hằng ngày được cùng nàng đi làm rồi về nhà. Cứ vậy đã qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.