mười ngày, tôi phải kìm nén ngột ngạt đến nỗi chỉ muốn hú lên như sói,
đêm đêm trằn trọc không sao ngủ nổi, trong đầu toàn là hình ảnh Bạch Lâm.
Vì vậy đêm nào tôi cũng ngủ rất muộn, buổi sáng thường nằm mãi không
dậy nổi, lần nào đến công ty cũng chỉ vừa kịp giờ. Bạch Lâm đi sớm hơn tôi
nhiều, đến nỗi sáng nào ngủ dậy tôi cũng chẳng thấy nàng đâu. Thứ Hai
tuần thứ ba sau khi chuyển tới nhà nàng, tôi vẫn dậy rất muộn như thường
ngày. Ra khỏi phòng ngủ liền xông thẳng vào WC, không ngờ phòng vệ
sinh lại chốt cửa. Mơ mơ màng màng gõ nhăng gõ cuội mấy cái, từ bên
trong vang lên tiếng Bạch Lâm: “Tôi đang ở trong!”. Chỉ một câu đó thôi đã
làm cơn ngái ngủ của tôi bay biến sạch, lòng lập tức thầm nghĩ: Sao Bạch
Lâm vẫn chưa đi thế này? Đúng lúc ấy cửa WC bật mở, Bạch Lâm từ bên
trong bước ra, thần sắc tiều tụy, nhìn thấy tôi, mặt nàng chợt đỏ bừng lên.
Trông bộ dạng nàng, tôi chợt nghĩ: Hay là nàng đến ngày? Nên hôm nay
mới dậy muộn thế này?
Nghĩ thì nghĩ vậy, đương nhiên tôi không dám mở miệng hỏi nàng.
Nhưng hiếm lắm mới có dịp Bạch Lâm dậy muộn, hôm nay hai chúng tôi
có thể cùng nhau đi làm rồi.
Dậy muộn nên chẳng kịp ăn sáng gì, chúng tôi nhanh nhanh chóng chóng
bắt taxi đến công ty, tới trước cổng công ty, tôi nhìn điện thoại, vẫn còn vài
phút nữa mới đến giờ làm, bèn nói Bạch Lâm đợi một lát, rồi chạy tới một
quán bán đồ ăn sáng ngay gần đó, mua một hộp sữa một cái bánh mì rồi lại
chạy như bay về. Mẹ kiếp, tôi không ăn sáng cũng không sao, nhưng Bạch
Lâm đang bụng dạ thế kia, không ăn sáng sao được?
Đặt bánh và sữa vào tay Bạch Lâm, tôi có thể thấy rõ nàng rất cảm động.
Tuyệt, chỉ vì vẻ cảm động này của chị, bảo tôi làm gì cũng được. Bạch Lâm
đón lấy túi đồ ăn sáng rồi cùng tôi bước vào công ty, bỗng nghe phía sau có
người gọi: “Tiểu Bạch!”. Chúng tôi cùng quay đầu lại, chỉ thấy người vừa
lên tiếng là một người đàn ông trung niên chừng bốn năm mươi tuổi, nhìn