Tôi lại chạy xuống dưới tầng, đi mua đồ ăn sáng. Quay về đợi một lúc nữa
Bạch Lâm mới dậy. Thấy tôi dậy sớm hình như nàng hơi ngạc nhiên, nhưng
khi nhìn thấy đồ ăn sáng bày trên bàn, mới đầu nàng lộ vẻ hoan hỉ rồi rất
nhanh sau đó mặt chợt đỏ rần lên, có lẽ nàng biết tôi đã phát hiện ra bí mật
của nàng.
Thời gian chầm chậm trôi đi, vô hình trung, tình cảm giữa tôi và Bạch
Lâm cũng lớn lên theo từng ngày. Buổi tối Bạch Lâm hiếm khi ra ngoài, chỉ
có tối thứ Năm hằng tuần nàng không những không ở nhà, mà còn về rất
muộn, không biết có phải đi cùng tay họ Hình kia không. Nhưng hắn ta có
vẻ không mấy khi qua lại nhà Bạch Lâm (Thực không hiểu nổi hai người họ
có quan hệ thế nào!).
Mùng 1 tháng Mười hai dương lịch, là một ngày đáng để kỷ niệm, cuối
cùng tôi cũng đã qua ở lẫn thi lái thứ ba, học lái xe hai tháng nay thế là
cũng có tấm bằng cầm trên tay rồi. Thực ra dưới sự chỉ dạy tận tình của
Tưởng Nam, kỹ thuật của tôi cũng khá vững. Nhả côn tôi đã làm được ngay
trong lần thử đầu tiên, nhưng khi thi lái thì không hiểu ma nhập thế nào mà
thi hai lần đều trượt. Lần đầu tiên khá căng thẳng, vừa vào xe, đến tay
phanh còn chưa buông đã đạp ga khởi động, kết quả giám khảo chẳng nói
nhiều lời đá luôn tôi khỏi xe. Lần thứ hai mới đầu làm rất tốt, khởi động vào
số đều làm ra vành ra vẻ, xe chạy đến ngã tư, giám khảo nói: “Cậu cho xe
táp vào lề đường đi”. Tôi cứ ngỡ thế là qua rồi, sung sướng hỉ hả đỗ xe lại
bên đường. Không ngờ lão giám khảo biến thái đó liền đổi sắc mặt, sa sầm
nói: “Luật giao thông có quy định không được đỗ xe nơi ngã ba ngã tư, cậu
không biết à?”. Thế là lại bị đá khỏi xe. Cho đến hôm nay là lần thi lại thứ
ba tôi mới coi như qua.
Buổi chiều quay về công ty, tâm trạng tôi rất vui vẻ. Vốn định hẹn Bạch
Lâm buổi tối cùng ra ngoài ăn, không ngờ Bạch Lâm đã nhanh hơn một
bước, gửi tin nhắn cho tôi nói tối nay nàng không về nhà ăn cơm. Lòng rầu
rĩ, tan làm đang định một mình đi ăn linh tinh gì đó, không ngờ Tưởng Nam