nhân cơ hội Tưởng Nam đang không biết trời trăng gì để làm chuyện đó thì
cũng có khác gì lão khốn họ Lâm kia? Thứ ba, người tôi yêu là Bạch Lâm
cơ mà! Lần đầu tiên quý giá của tôi phải dành cho nàng mới đúng!
Nói thì nói vậy, nhưng, Tưởng Nam lúc này quả thực vô cùng quyến rũ!
Hai má đỏ ửng, toàn thân mềm nhũn, khuôn ngực phập phồng, hoàn toàn
không có chút khả năng phòng vệ nào. Chỉ sợ anh Liễu Hạ Huệ có tới đây
cũng chẳng kiên cường được bao lâu. Làm sao đây? Tiếp tục ngồi trong xe
chịu đựng giày vò? Hay là bế Tưởng Nam lên phòng? Sặc, làm vậy e càng
gây tiếp xúc da thịt chỉ tổ không kìm lại nổi! Hay là cứ để Tưởng Nam lại
trong xe, còn mình quay về phòng? Cũng không được, nhỡ chị xảy ra
chuyện gì thì biết làm sao?
Đang do dự không sao quyết định nổi thì di động đổ chuông, là chuông
báo tin nhắn. Muộn thế này rồi, còn ai nhắn tin cho tôi nhỉ? Lẽ nào… lẽ nào
là nàng?
Vừa nghĩ đến Bạch Lâm, trong lòng tôi liền thấyayH ngọt ngào. Chợt
nhớ ra hôm nay là thứ Năm, lẽ nào giữa Bạch Lâm và tay Hình đã xảy ra
chuyện gì? Thế nên nàng mới nhắn tin cho tôi muộn thế này, muốn khóc lóc
trút nỗi lòng với tôi?
Vừa rút điện thoại, tôi vừa nghĩ không biết có phải Bạch Lâm đã chính
thức bye bye tay Hình hay không. Sặc, nếu thật như vậy thì quả là tin đại
hỷ! Lúc này tôi đã sớm gạt chuyện Tưởng Nam sang một bên, phấn khích
mở điện thoại, chỉ nhìn qua đã thất vọng cực độ, là tin nhắn của Bạch Lộ:
Lư lừa, ngủ chưa?
Chưa. Tôi nhắn lại. Em vẫn chưa ngủ à? Còn làm gì thế? Vừa bấm điện
thoại vừa thấy kỳ lạ: muộn thế này Bạch Lộ còn nhắn tin cho tôi làm gì?
Ừ. Em không ngủ được.