ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 199

Lòng tôi thắt lại: vừa nãy Tưởng Nam đã say túy lúy thế rồi, chỉ thêm

nửa chai nữa là nằm bẹp rồi chứ đừng nói là ba chai… Bà nó chứ, tới lúc đó
đám khốn ấy muốn gì Tưởng Nam mà chẳng được?

Nghĩ đến đây mà tôi lồng lộn, điện thoại trong tay suýt rơi xuống đất.

Tôi gào lên: “Phó giám đốc, phó giám đốc Tưởng!” Vừa gọi vừa chạy dọc
dãy hành lang, chỉ mong có thể tìm ra phòng Tưởng Nam đang ngồi. Tôi
gọi to như vậy cũng là để cảnh tỉnh Tưởng Nam, nhắc chị tuyệt đối phải tự
chủ. Nhưng đầu dây bên kia chỉ đáp lại cạch một tiếng, hình như dập máy
rồi. Trước mắt tôi tối sầm lại, chỉ muốn ngã nhoài xuống đất, nhất thời
cuống đến độ suýt bật khóc. Tưởng Nam! Tưởng Nam! Tôi gào khản họng:
“Chị ơi! Chị!” nhưng chẳng có ai trả lời! Trong hành lang cũng có vài tiếp
viên, thấy bộ dạng tôi đều như thấy ma. Có người rì rầm to nhỏ, có vẻ như
muốn đi gọi bảo vệ. Tôi chột dạ, nếu như bị đuổi ra ngoài thì làm sao tìm
được Tưởng Nam. Lập tức thôi không gào thét nữa, mà chỉ chạy dọc hành
lang từ đầu này đến đầu kia.

Chạy một mạch đến cuối hành lang cũng không có kết quả gì. Chạy theo

cầu thang lên tầng ba, đến chiếu nghỉ vừa hay có một người từ trên đi
xuống, tôi khựng người, ngẩng đầu nhìn, chính là Tưởng Nam của tôi. Tính
toán một chút, thời gian ngắn như vậy, chắc tên khốn họ Lâm kia chưa thể
ăn tươi Tưởng Nam được. Xem ra cuối cùng chị cũng thoát khỏi miệng cẩu
rồi! Nghĩ đến đây tôi bất giác sướng điên, nhớ lại cảm giác bất lục hoảng
hốt của mình ban nãy, không kìm nổi bước lên trước mấy bậc, đưa tay ôm
chầm Tưởng Nam vào lòng.

Tôi cũng không biết vì sao mình lại ôm lấy Tưởng Nam, quả thục tôi quá

vui mừng, vì Tưởng Nam, và cũng vì chính tôi. Tôi nghĩ, lúc này ngoài việc
ôm chị, tôi cũng chẳng thể nghĩ nổi việc gì khác để làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.