ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 197

Mẹ kiếp, tiếp tục gọi, vẫn không ai nghe. Nỗi bất an trong lòng càng tăng
lên, tôi xuống xe, định xông vào trong xem sự thể thế nào.

Bên ngoài rất lạnh, gió táp vào mặt tôi, buốt giá. Trong màn đêm, ánh

đèn neon ngoài Ngu Lạc Thành tỏa sáng lạ thường, từ trong chốc chốc lại
có người ôm eo một em tiếp viên bước ra, trông có vẻ đi tìm chốn qua đêm.
Tôi gọi cho Tưởng Nam lần nữa, nhưng chị vẫn không nghe điện thoại.
Xem giờ, đã mười một giờ hai mươi phút. Lòng căng thẳng không để đâu
cho hết, nhìn từng đôi từng đôi người đẹp và quái vật từ trong Ngu Lạc
Thành bước ra, tôi cũng loáng thoáng biết rằng, Tưởng Nam và lão khốn họ
Lâm đó ở cùng nhau chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp! (Ông trời ơi,
sao ông chẳng phân tốt xấu ngày đêm gì thế! Vì sao những người phụ nữ tốt
đều bị bọn biến thái lưu manh ấy lấy đi cả rồi? Vì sao thịt thiên nga luôn để
mấy con cóc ghẻ gặm? Ông nói xem, nói thử tôi xem?)

Nhớ lại giọng Tưởng Nam trong điện thoại lúc trước, tôi chỉ sợ chị gặp

phải chuyện gì. Nếu như Tưởng Nam có mệnh hệ gì, ông đây nhất định sẽ
cho lão già họ Lâm kia thành tàn phế. (Vừa nãy đi vội quá, sớm biết trước
thì đã giắt theo người mấy con dao rồi.)

Vào trong Ngu Lạc Thanh, thấy hơi choáng váng chỗ này quá lớn, tôi lại

chả biết Tưởng Nam ở đâu, nên tìm thế nào đây? Tầng một toàn người đánh
bi a, chắc không phải ở đây. Từ tầng hai trở lên là khu phòng karaoke, tối
tăm huyên náo, khiến người ta hoa mày chóng mặt. Chẳng lẽ gõ cửa từng
phòng tìm? Sặc, làm vậy thì chưa tìm thấy Tưởng Nam tôi đã bị đánh chết
rồi. Không còn cách nào kác, tôi lại gọi điện thoại lần nữa.

Tút… tút… Tôi đưa điện thoại lên tai, lòng nhủ thầm: Tưởng Nam, bắt

máy đi! Chị nhất định phải bắt máy! Cũng may, sau quãng chờ đợi dài đằng
đẵng, đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người bắt máy.

43.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.