ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 198

“A lô!” Là giọng Tưởng Nam, chỉ có điều nghe hơi phóng túng, đầy hơi

rượu, hoàn toàn khác với giọng nói lạnh lùng thường ngày.

Trái tim tôi như bị ai đó gặm một miếng. “Chị!” Tôi gọi, gần như rít lên

vì nóng ruột. Đầu dây bên kia, Tưởng Nam dường như sững người, sau đó
là mấy chục giây im lặng. Từ điện thoại thấp thoáng vọng lại tiếng cười,
tiếng nói lè nhè của kẻ say rượu, còn cả tiếng ai đang hát bằng tiếng Phúc
Kiến.

“Chị, chị nói gì đi chứ!” Tôi tiếp tục gào lên. Nói thực, tuy Tưởng Nam

bảo tôi gọi chị là chị, nhưng tôi rất hiếm khi gọi như vậy, mà có đi chăng
nữa thì cũng thấy rất ngượng mồm. Nhưng hôm nay không hiểu vì sao, tôi
lại gọi tiếng “chị” rất tự nhiên.

“Tiểu Triệu à!” Tưởng Nam dường như đã tỉnh táo lại, sau đó chị tỏ vẻ

ngạc nhiên nói qua điện thoại: “Sao cơ? Công ty có việc gấp hả? Cậu nói to
lên chút, ở đây ồn quá… ừ… ừ…” Tôi mới đầu nghe còn ngẩn người,
nhưng sau đã lập tức hiểu ra, Tưởng Nam đang qua mặt lão họ Lâm đây.
Tôi cũng nhập vai luôn, phối hợp cùng Tưởng Lâm diễn xuất một đoạn, sau
đó nghe tiếng chị nói với lão họ Lâm bên cạnh: “Giám đốc Lâm, bên công
ty con của chúng em có chút việc gấp, bắt buộc phải đợi em về xử lý, xem
ra… em phải đứng lên trước thôi!” Tiếp đó là tiếng lão họ Lâm kia vọng lại:
“Có chuyện gì? Ngày mai rồi xử lý, em ngất ngưởng thế này rồi, ngoài việc
lên giường ra thì còn xử lý được gì?”

“Hình như là khách hàng bên Vô Tích… á… đáng ghét…” Tưởng Nam

tiếp tục bịa chuyện, nói đến nửa chừng bất ngờ á lên một tiếng, nghe có vẻ
vừa bị lão họ Lâm véo một cái. Lòng tôi bừng bừng cơn hận nhưng cũng
chả làm được gì. Đang nghĩ không biết tên khốn kia có làm tới với Tưởng
Nam hay không thì một giọng nói lạ hoắc vang lên oang oang: “Cô Tưởng
muốn đi cũng được, nhưng phải uống hết ba chai rượu này trước đã.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.