Bạch Lộ ngồi bên ghế lái phụ hoàn toàn không biết nỗi lòng của tôi, cười
thích thú kể lại bữa tiệc sinh nhật vừa rồi. Mấy chuyện như bạn nào tặng
quà gì vân vân. Nghe em kể, đầu tôi chợt lóe lên một sáng kiến, thầm nghĩ:
có lẽ nên thay đổi cách thức cự tuyệt Bạch Lộ, làm vậy có lẽ sẽ không khiến
em quá buồn! “Cậu bạn cao cao gầy gầy kia tặng em quà gì? Chính là cái
cậu lần trước gọi em đi tập văn nghệ ấy!” Tôi lập tức tiến hành chiến thuật
mới.
“Anh nói Dương Phong à?” Bạch Lộ nói. “Cậu ấy vẽ một bức tranh tặng
em, cậu ấy từng học vẽ.”
“Ngoan thật,” tôi tiếp lời. “Anh nhớ em từng kể cậu ta cũng ở trong đội
văn nghệ khoa em nữa phải không? Đúng là đa tài đa nghệ nhỉ!”
“Vâng.” Bạch Lộ vẫn không hề nghe ra ý tôi, còn nói: “Cậu ấy nhiều tài
lắm.” Lúc này xe đã tiến vào trong trường, Bạch Lộ vừa nói chuyện với tôi,
vừa chỉ đường.
“Cậu đó tuyệt quá nhỉ!” Tôi cố gắng nói giọng bình thường: “Nhìn cũng
đẹp trai nữa.”
“Ha ha.” Bạch Lộ bật cười: “Có phải anh thích cậu ấy rồi không? Quan
tâm người ta thế.” Em nói, mắt cong cong nét cười, xem ra hôm nay tâm
trạng em vui vẻ lạ thường.
Tôi thầm thở dài, suýt chút nữa định từ bỏ chủ đề này. Nhưng cứ gạt
Bạch Lộ mãi thế này cũng không phải cách hay, đành cắn răng, nói tiếp:
“Cậu ấy hình như rất quan tâm tới em.”
Lúc này Bạch Lộ mới nghe ra chút hàm ý, ngờ vực hỏi tôi: “Lư lừa, anh
nói thế là ý gì?”