ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 216

Trước ánh mắt của Bạch Lộ, lòng tôi vô cùng xúc động, nhưng nhiều

hơn cả vẫn là lo sợ. Tôi sợ Bạch Lộ sẽ thật sự “đoản mệnh” như em nói, và
cũng sợ Bạch Lộ thật sự yêu tôi như tôi nghĩ.

“Đúng rồi!” Tôi căng thẳng muốn tránh ánh mắt em, bèn nói: “Còn có

một thứ nữa cho em đây.”

Bạch Lộ ồ một tiếng, nhìn tôi nghi hoặc.

Tôi lấy chiếc MP3 từ trong túi ra đưa tới trước mặt Bạch Lộ.

“A605?” Bạch Lộ reo lên: “Làm sao anh biết em thích mẫu MP3 này?

Lại còn là màu tím em thích nhất nữa!” Giọng em đầy bất ngờ lẫn vui thích
vô hạn.

“Không phải anh!” Tôi vội vàng nói: “Đây là quà chị em mua, anh chỉ là

nhân viên chuyển phát thôi!”

“Ồ.” Dường như Bạch Lộ hơi thất vọng. Tôi thầm gạt một đống mồ hôi,

nghĩ: suýt chút nữa thì mình làm mọi chuyện càng trở nên be bét… Nghĩ
đoạn lại thót tim: bài hát tôi thu cho Bạch Lộ vẫn còn đang nằm trong máy
MP3! Em mà nghe ra đấy là bài tôi tự thu không biết sẽ nghĩ gì đây? Chắc
sẽ không cho rằng tôi cũng yêu em chứ?

Nghĩ đến đây tôi liền muốn đòi chiếc MP3 lại rồi xóa ngay cái bài hát

chết giẫm đó đi. Nhưng Bạch Lộ không cho tôi cơ hội ấy, em đã đeo tai
nghe lên. Mẹ kiếp, trong đó chỉ có đúng bài tôi tự thu thôi. Bạch Lộ bật máy
lên nghe, mới đầu nét mặt có hơi kỳ lạ, về sau lại như hiểu ra điều gì. Ánh
mắt em nhìn sang tôi, sự ngọt ngào trong ánh mắt ấy quả thực có thể khiến
người ta tan chảy. Tôi thầm kêu gào thảm thương, thế là xong rồi, tôi nào
phải đang cự tuyệt em, rõ ràng là đang dụ dỗ em thì có…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.