hôm ấy, tôi từng đứng đây ôm Bạch Lâm, khoảnh khắc đó khó quên biết
bao!
“Lư lừa!” Bạch Lộ không biết rằng người tôi đang nghĩ đến lúc này lại là
chị em, cười nói: “Lần đó nếu không có anh thì em chắc không còn sống
đến bây giờ rồi!”
Tôi ngẩn người, tư duy lúc này mới dứt khỏi Bạch Lâm quay về. Nhìn
Bạch Lộ, chợt nhớ tới chuyện mình bón bánh Trung thu cho em, lòng tôi
chợt thấy xao động. Tôi quay lại mở cửa xe, lấy ra chiếc bánh sinh nhật
mua tặng em vẫn đặt trên ghế sau, nói: “Đây là ý nguyện thứ ba, đã tính là
hoàn thành chưa nào?”
“Tính!” Bạch Lộ nói, giọng không giấu nổi hân hoan. Nhìn em hạnh
phúc nhường ấy, tôi thật không biết nên buồn hay vui nữa.
Chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn đá trong vườn, mở hộp bánh sinh
nhật, cắm nến, châm lửa, đợi Bạch Lộ ước một điều, sau đó là eat. Đang ăn,
Bạch Lộ đột nhiên nói: “Lư lừa, anh biết vì sao hôm nay em muốn anh đưa
đến đây không?” Tôi lắc đầu, lòng cũng lấy làm lạ. (Sinh nhật lại tới bệnh
viện, kể cũng hơi biến thái!)
Bạch Lộ nói: “Bệnh viện là một nơi rất kỳ lạ! Ngày nay hầu hết mọi
người đều sinh ra tại đây, và cũng chết đi ở đây!”
Tôi nghe mà ngẩn người, không hiểu vì sao tự nhiên Bạch Lộ lại nói ra
mấy câu triết lý này. Đưa mắt nhìn Bạch Lộ, trên mặt em thoáng gợn vẻ thê
lương mơ hồ. Tôi chợt nhận ra hóa ra Bạch Lộ không phải chỉ biết cười, và
nét đau buồn ở em còn mê hồn hơn so với nụ cười. Tôi cũng bất giác thấy
xót xa, định nói gì đó, nhưng chẳng tìm nổi lời nào thích hợp.