Bạch Lộ hỏi tiếp: “Lư lừa, anh nói xem liệu có kiếp sau Phật thường dạy
thật không?” Tôi lắc đầu, tự nhiên lại thầm nghĩ đến bệnh của Bạch Lộ.
Hôm nay em muốn dẫn tôi đến nơi này, nói những lời kỳ lạ này, liệu có liên
quan gì đến bệnh của em hay không? Nghĩ đến đây, tôi không nhẫn nại nổi
nữa, bèn nói: “Bạch Lộ, có chuyện này anh đã muốn hỏi em từ lâu rồi.”
“Chuyện gì cơ?” Bạch Lộ nhìn tôi, trong bóng tối, hai con mắt em sáng
lấp lánh, hướng về phía tôi. Tim tôi đập thình thịch, do dự hồi lâu, ngập
ngừng hỏi: “Tim của em, có phải là…”
Bạch Lộ mỉm cười, nhưng không trực tiếp trả lời tôi mà hỏi ngược lại:
“Lư lừa, anh biết vừa nãy em ước điều gì không?”
Tôi nhìn em hơi nghi hoặc, thầm nghĩ: Ước điều gì? Mong khỏi bệnh?
Mong trở thành người yêu tôi? Hay là mong được cùng tôi làm chuyện ấy?
(Sặc! Trước tiên loại ngay khả năng cuối cùng này đã!)
“Em chỉ mong có được một sinh nhật nữa.” Bạch Lộ thấy tôi hồi lâu
không nói gì, bèn chủ động nói ra đáp án.
Tôi nghe mà ngẩn người, nhưng ngay sau đó đã lập tức hiểu được hàm ý
trong câu nói của em. Em muốn nói có lẽ mệnh mình chẳng còn được bao
lâu nữa!
“Đừng có đùa.” Tôi hiểu rõ không phải em đang đùa, nhưng vẫn nói ra
câu này.
Bạch Lộ nhìn tôi cười, giơ hai cánh tay ra, khoan khoái duỗi người, nói:
“Bất kể thế nào thì em cũng đã có thêm một sinh nhật rồi! Hơn nữa…” Nói
đến đây em đột ngột ngừng lại, đưa mắt nhìn tôi, ý muốn nói: Hơn nữa còn
có anh cùng em đón sinh nhật này, dù em có chết ngay lúc này cũng cam
lòng…