ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 222

phím “*”, không mở được. Lại ấn phím “#”, bàn phím vẫn không mở. Điên
quá mất, bao công sức tìm được điện thoại, giờ lại thế này!

Từ lúc Bạch Lộ ngã đến giờ đã một lúc rồi mà tôi còn chưa gọi được cho

120, thật là vô dụng, Bạch Lộ đang nằm dưới đất không phải đã … rồi chứ!
Nghĩ đến đây tôi càng cuống, ngón tay cái bấm điên cuồng trên bàn phím
điện thoại, nhưng khóa bàn phím vẫn không chịu mở. Tôi tức lộn ruột, suýt
chút nữa ném luôn cả cái điện thoại này đi.

Cầm điện thoại của Bạch Lộ trong tay, bỗng thấy tuyệt vọng. Tôi nghĩ

lần này Bạch Lộ coi như xong rồi, lần trước tôi chạy đua với thời gian nên
mới cứu được em, còn lần này đã lâu như vậy rồi mà vẫn chưa gọi được
120, đây chắc cũng là ý trời! Mọi chuyện đều do một tay tôi gây ra! Bạch
Lộ thích tôi như vậy, còn tôi lại hại chết em rồi… Đúng lúc tôi đang đau
thương đến cùng cực, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói: “Ấn giữ
phím “*”, rồi ấn phím chức năng bên trái là mở được khóa…”

49.

Tôi bất giác sững người, nhìn về phía có giọng nói. Chỉ thấy Bạch Lộ

đang nằm dưới đất không biết từ lúc nào đã mở mắt, đang nhìn tôi như cười
như không. Tôi ngẩn ra, vẫn chưa rõ đang xảy ra chuyện gì, thì lại nghe
tiếng Bạch Lộ nói: “Lư lừa, anh định gọi 120 à? Thực ra, ha ha, thực ra điện
thoại của em không mở khóa cũng gọi 120 được! Không tin anh thử
xem…”

Nhìn Bạch Lộ cười thích thú, lúc này tôi mới hơi ý thức được – hóa ra cô

bé này không sao, chỉ là giả vờ ngã cho tôi xem thôi! Tôi không khỏi vừa
mừng vừa tức, mừng vì Bạch Lộ không sao, tức vì mình một lần nữa mắc
bẫy Bạch Lộ! (Lần trước là ở nhà Bạch Lâm, em lừa tôi ba ý nguyện…)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.