Tự chửi thầm mình ngu, nhưng con tim căng thẳng muốn chết của tôi
cuối cùng đã hồi phục lại trạng thái bình thường. Bạch Lộ đáng ghét vẫn
nằm dưới đất, có vẻ như không muốn ngồi dậy. Tôi muốn mắng em mấy
câu nhưng lại không đành lòng. Tuy nói là em giả vờ ngã, nhưng đang chạy
đột nhiên ngã vậy chắc cũng rất đau. Em đâu phải tay ngã ăn vạ chuyên
nghiệp như Filippo
[1]
. Đối với con gái thì đây là một động tác khá nguy
hiểm!
[1]. Filippo Inzaghi, cầu thủ sinh năm 1973, đang giữ kỷ lục người ghi nhiều bàn thắng nhất tại
các cúp châu Âu với 70 bàn.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu lo liệu Bạch Lộ ngã có sao không. Nhưng nhìn em
cười híp mắt thế kia, chắc là không sao. Tôi đang bận nghĩ ngợi thì Bạch Lộ
nằm dưới đất mãi không chịu nổi rồi. “Lư lừa!” em gọi to. “Mau kéo em
dậy!”
Bạch Lộ nhìn thẳng vào tôi, mắt em ánh lên chút tinh nghịch, xấu hổ, và
cả mong chờ. Ánh mắt em khiến tôi nhớ đến bao điều tốt em đã dành cho
tôi. Tôi là cái thứ gì, một tên con trai hèn hạ háo sắc nhát gan, một phần tử
dao động lập trường không kiên định, một tên khốn khiếp nhược giả dối, tôi
có tư cách gì có được tình yêu của một người con gái như Bạch Lộ? Nhưng
em yêu tôi, hơn nữa còn rất kiên định. Giờ tôi vẫn muốn làm tổn thương
em, thì thật chẳng còn ra cái giống gì nữa!
Nghĩ vậy tôi lại mềm lòng, vội vàng cúi xuống đưa tay ra, Bạch Lộ cũng
giơ tay lên. Tôi nắm lấy tay em, nhẹ nhàng kéo lên. Em thuận theo lực kéo
của tôi, đứng lên. Đứng dậy rồi, Bạch Lộ đưa mắt nhìn tôi, mặt ửng đỏ. Tôi
thấy em đỏ mặt, bất giác xao động, lại nhớ tới ban nãy vừa lần tìm điện
thoại của em. Cảm giác cổ tay chạm nhẹ vào chỗ ấy, quả là đầy dư vị! Nghĩ
vậy, mặt tôi cũng nóng bừng.
Lúc này chúng tôi đang đứng rất gần nhau, chỉ cách chưa đầy một gang
tay. Tôi hồ như có thể cảm nhận nguồn nhiệt lượng đang tỏa ra trên mặt em,