“Lư lừa.” Giọng Bạch Lộ đột nhiên thay đổi, trở nên rất đau lòng: “Thực
ra em… thực ra từ khi mới sinh ra tim em đã không khỏe… Có thể nói,
từng ngày em sống đều là may mắn mà có… Ngày nào em cũng tự nói với
mình, em nên vui vẻ, nên cười nhiều hơn… Vì vậy em mới có thể học thổi
sáo, mới có thể tới đây học đại học, em chỉ muốn cuộc đời mình có thể trọn
vẹn một chút…” Nói tới đây, em lặng người nhìn tôi, trong ánh mắt là
những đợt sóng dịu dàng: “Em đã nói rồi, em là con gái cung Ma kết, em
tìm kiếm tình yêu dựa theo cảm giác, em đã tìm được anh… Em muốn…
Có được tình yêu, cuộc đời mới coi như trọn vẹn mà…”
Tôi lặng đi nghe em nói, không chen ngang nửa câu. Em nói tiếp: “Lúc
nào em cũng có thể ngã xuống, có thể là ngay giây sau, cũng có thể là ngày
mai. Vì vậy em không muốn mà cũng chẳng có thời gian quan tâm những
chuyện khác, em đã tìm được người em yêu rồi, vậy thì những gì em có thể
làm, ngoài việc yêu người đó, vẫn chỉ là yêu người đó…”
Em nói ra những lời này, giọng rất kiên định, nhưng nghe lại vô cùng
rung động dịu dàng. Từ trước tới nay tôi vẫn luôn biết Bạch Lộ thích mình,
nhưng hoàn toàn không biết em thích tôi tới nhường này. Tôi đột nhiên hiểu
ra tâm trạng Bạch Lộ khi nãy. Thực ra những lời tôi nói quả thật đã giáng
trúng em, nhưng cũng như em vừa nói, em không muốn mà cũng chẳng có
thời gian quan tâm đến những chuyện đó, những gì em có thể làm chỉ là yêu
tôi, yêu tôi, và yêu mãi tôi! Vì vậy em mới giả vờ ngã, ngã để thăm dò tôi.
Lại thêm cả bài hát của tôi nữa, bài hát tôi đã hát chỉ vì em, chỉ dành cho
em, em đương nhiên nghe ra những cảm xúc trong đó, vì vậy em mới nói đó
là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất em được nhận.
Bạch Lộ nói xong, thấy tôi vẫn đần người lặng thinh thì tôi nghiêng đầu
cười khúc khích, hỏi: “Lư lừa, nếu như có kiếp khác, nếu như có luân hồi,
thì anh nghĩ có phải kiếp trước chúng ta từng quen biết nhau không? Và liệu
kiếp sau có còn gặp lại không?” Nghe em hỏi, tôi bất giác nhớ lại những lời
em nói về sự sống và cái chết lúc trong bệnh viện. Sặc, sống và chết rốt