hắn ta tối tăm mặt mày. Thật không ngờ, không thể nào ngờ, tên khốn này
phản ứng quá nhanh, chỉ né người sang phải đã tránh được đòn của tôi,
ngay tức khắc vòng tay phải lên giáng trả, tốc độ nhanh ngoài sức tưởng
tượng của tôi. Tôi không kịp phản ứng gì, chỉ thấy dưới cằm bị một lực
mạnh vô cùng giáng vào, cả người mất thăng bằng, đổ rầm một cái xuống
đất.
Ngã xong chỉ thấy nửa bên mặt tê dại, đầu ong ong muốn ngất luôn.
Tưởng Nam hét lên thất thanh, bổ nhào về phía tôi, gọi: “Tiểu Triệu, Tiểu
Triệu!” Thấy chị quan tâm mình như vậy, tôi cũng ấm lòng, nói: “Em không
sao!” giọng thều thào, đầu lưỡi đã chẳng còn nghe tôi điều khiển nữa.
Tưởng Nam nói: “Cậu đánh với anh ta làm cái gì! Trước đây anh ta học
quyền Anh đấy!”
Sặc, sao chị không nói sớm! Chán quá đi thôi... Giờ nằm dưới đất tôi
thấy mình thật bất lực khiếp nhược. Nhìn Tưởng Nam bị ức hiếp, vốn định
giúp chị trút giận, nào ngờ bản thân lại quá vô dụng. Nghĩ vậy, tôi ngẩng
mặt nhìn Tưởng Nam, Tưởng Nam cũng nhìn tôi, nước mắt cuối cùng cũng
trào ra. Tôi thấy chị khóc, trong lòng tự nhiên lại hừng hực dũng khí: Chẳng
qua cũng chỉ bị đánh chút thôi, có đáng gì! Nghĩ đến đây, tôi lồm cồm bò
dậy, hếch mặt, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tên ngu kia. Tên khốn ấy cười
gằn: ”Sao? Còn muốn ăn thêm quả nữa?”
Sặc! Biết mấy chiêu quyền Anh là giỏi lắm đấy? Tôi hằn học nghĩ: nghe
nói võ Thái có thể khắc chế được quyền Anh, nhưng đáng tiếc là tôi không
biết... hay là thử Cửu âm bạch cốt trảo? Thần quyền ngôi sao kim cương?
Phong chí thương? Súng cao su? Hay là gồng hết sức mạnh trong người?
Sặc! Tôi đâu phải là Hoàng Dung mà đòi có mấy thứ võ công ấy… Xem ra
lại vẫn chỉ có thể đánh lén thôi… Nghĩ đến đây, tôi nhân lúc Cố Minh Hạo
không chú ý đấm cho hắn một quả.