Bốp! Lần này là bụng! Mẹ kiếp, tôi lại trúng đòn rồi. Bụng dạ lộn tùng
phèo hết cả, đau không tả nổi. Tôi không tự chủ được khuỵu ngay xuống,
mặt cách chân Cố Minh Hạo chừng hai gang tay, hắn chỉ cần nhấc chân lên
một cái là dễ dàng đá văng tôi luôn. Nhưng hắn vẫn đứng yên, chắc là coi
thường tên nhãi nhép như tôi đây!
“Tôi đã bảo cậu đừng đánh nữa mà!” Tưởng Nam từ phía sau xông tới,
chắn trước mặt tôi. Tôi ở đằng sau Tưởng Nam, bị chị che hết ánh sáng nên
cảm thấy hơi tăm tối, lòng cũng tối sầm lại. Buồn bực đến cực độ, bản tính
ngoan cố của tôi từ trong gân cốt bùng lên. Từ nhỏ tôi đã rất ngang bướng,
mẹ bảo tôi sinh ra đã có cái tính thân lừa ưa nặng, đuổi không đi, đánh
không chạy... Mẹ kiếp, hôm nay ông đây quyết sống mái với mày! Không
thắng được mày, chẳng lẽ ông không liều chết được!
Lúc này cơn giận đã bốc lên, tôi đứng dậy, đẩy Tưởng Nam sang một
bên lại nhìn tên khốn kia khinh bỉ. Hắn nhìn bộ dạng tôi bất giác cũng sững
người, hẳn là không ngờ tôi lại ngoan cường đến vậy.
Tưởng Nam thấy tôi hăng như gà chọi, vẫn còn muốn xông tới đánh
nhau tiếp, liền đưa tay ngăn tôi lại, nói “Cậu không đánh nổi đâu, mặc kệ
anh ta đi!” Tôi không buồn nhìn chị, chỉ chậm rãi vùng ra, xông đến trước
mặt tên khốn kia nói rành rọt từng từ: “Tôi nói cho anh biết, nếu lần sau còn
đánh chị tôi, tôi có mất cái mạng này cũng phải đánh chết anh!” (Haizz…
chắc câu này của tôi cũng chẳng có sức sát thương gì cả...)
Tiếng đôi co đánh đấm lúc này đã quá to, vài người nhà bệnh nhân từ các
phòng khác đã chạy ra ngó nghiêng. Có vài cô y tá, thấy bộ dạng chúng tôi
quá khủng khiếp nên chỉ đứng từ xa không dám lại gần. Tưởng Nam tuy bị
tôi hất tay ra nhưng vẫn ra sức kéo tôi lại.
Cố Minh Hạo thấy Tưởng Nam quan tâm tôi như vậy, sắc mặt càng trở
nên khó coi. Tôi ngoài mặt tuy vẫn làm ra vẻ ngoan cường sống mái, nhưng