ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 245

“Sao thế, phó giám đốc?”

“Vừa nãy cậu gọi tôi là chị chẳng phải vẫn tốt ư, sao giờ lại đổi thành

phó giám đốc thế?” Tưởng Nam nói, giọng dịu dàng mang theo chút trách
móc. Tôi đỏ mặt, ấp úng mấy tiếng nhưng vẫn không tìm được lý do. “Tiểu
Triệu.” Tưởng Nam nhìn chăm chú mặt tôi, lại hỏi: “Có đau không?”

Tôi lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, cánh tay Tưởng Nam đã đột ngột đưa

ra, nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng tôi. Vừa xoa, vừa khe khẽ nói: “Chỗ này
chảy máu rồi....”

Trái tim tôi bỗng chốc đập nhanh thình thịch. Ngón tay Tưởng Nam rất

mượt, mang chút ấm áp lại mát rượi. Tôi cảm thấy bên khóe miệng, trên bờ
môi tê tê rất dễ chịu, cảm giac đau đớn ban nãy dường như đã biến mất
hoàn toàn.

“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam lại khẽ gọi. Hương thơm thoang thoảng trên

đầu ngón tay chị khiến lòng tôi chao đảo từng hồi, có chút hưng phấn,
nhưng nhiều hơn cả lại là sợ hãi, không dám đáp lời.

“Vừa nãy ở trên kia, cậu nói có thể bỏ mạng vì chị, có thật không?”

Tưởng Nam rụt tay lại, nhìn tôi, sự ấm áp trong ánh mắt có thể làm tan chảy
mọi thứ. Tôi run lẩy bẩy, không tự chủ được thốt ra một tiếng “ừ”. Nhưng
nghĩ lại biểu hiện của mình ban nãy lại thấy hơi hổ thẹn. Đang định nói mấy
câu khiêm tốn, đột nhiên nhận thấy Tưởng Nam sáp lại, ngay sau đó miệng
tôi được một thứ rất mềm rất thơm lấp kín.

Một tiếng nổ đoàng vang lên trong đầu tôi, không thể tin nổi. Tôi đang

chết lặng thì đầu lưỡi chị đã nhẹ nhàng liếm lên vết thương trên miệng tôi.
Cảm giác rất đau, rất ngứa, cũng rất đê mê, tôi gần như muốn ngất. Bên
ngoài mưa vẫn như trút nước, nước mưa táp vào kính, từng giọt từng giọt
nhanh chóng hòa vào nhau, đoạn rất nhanh chóng bị cần gạt mưa gạt đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.