lưu lại trên miệng tôi lập tức trở nên đắng chát: Vừa rồi là chị hôn tôi hay
hôn người đó?
Tưởng Nam chẳng hề biết chị đã làm tôi đau, ánh mắt vẫn xa xăm mơ
màng. Trong tiếng hát của Paul, trong tiếng guitar bện cùng đàn dây, chị hồ
như đang nhớ lại những ký ức tươi đẹp: “Ba năm trước, lúc đó Đá Nhỏ còn
chưa đầy hai tuổi. Ở công ty có một nhân viên mới, ừm, cậu ấy là sinh viên
mới tốt nghiệp, trông rất nho nhã…”
Lời Tưởng Nam rót thẳng vào tai tôi, không sót một từ. Thực lòng, tôi
không muốn nghe câu chuyện đó của chị. Nhưng tôi không thể ngăn Tưởng
Nam, cũng không thể bịt tai lại, tôi chỉ có thể chết lặng, nhìn trân trân vào
tấm kính chắn gió trước mặt. Tấm kính đã sớm nhòa đi vì cơn mưa, được
cần gạt nưóc làm sáng trong vài giây rồi ngay lập tức mờ mịt lại.
Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao Tưởng Nam lại nhìn mình bằng con mắt
khác. Nguyên nhân rất đơn giản, như chị đã nói, vì tôi giống một người.
Một người từng có một quãng tình cảm đặc biệt với Tưởng Nam. Nghe
xong câu chuyện của Tưởng Nam, tôi dấy lên một cảm giác, chuyện giữa
chị và người đó rất giống chuyện giữa tôi và Bạch Lâm.
Gã trai đó cũng vừa tốt nghiệp ra trường, Tưởng Nam là đồng nghiệp của
anh ta. Theo tôi đoán thì gã này cũng thuộc loại háo sắc như tôi, mê đắm
trước sắc đẹp của chị. Cũng giống tôi và Bạch Lâm lúc mới bắt đầu, đầu
tiên là những tạp niệm ngập tràn trong đầu, sau đó mới phát hiện ra mình
không chỉ đã yêu nàng, mà còn yêu rất sâu đậm.
Lúc đó Tưởng Nam đã kết hôn, hơn nữa lại đã có Đá Nhỏ. Chị biết gã
nhóc đẹp trai kia thích mình, bản thân chị cũng thích gã, nhưng nhiều hơn
cả vẫn là kiểu tình cảm yêu quý của chị gái đối với em trai. Gã trai đó đối
với Tưởng Nam cũng giống như tôi đối với Bạch Lâm, tuy có ý đồ bất