Khi Tưởng Nam kể câu chuyện này, đầu CD cứ phát đi phát lại bài
“Yesterday”. Tôi hình dung trong đầu khung cảnh Tưởng Nam cùng gã trai
đó nghe bài hát này, Tưởng Nam nói chị rất thích nhạc của John Lennon, gã
trai kia cười nói với Tưởng Nam, bài này của Paul McCartney...
Tôi bỗng thấy quan tâm tới gã trai đó, bèn cất tiếng hỏi, lần đầu tiên từ
khi được nghe kể chuyện: “Người đó sao rồi?”
Tưởng Nam không trả lời ngay, đờ đẫn nhìn mưa ngoài cửa kính. Lâu
sau, từ miệng chị thốt ra hai từ: “Chết rồi!”
Anh ta chết rồi? Tôi bất giác rùng mình, hỏi lại: “Sao lại chết?”
Tưởng Nam cắn môi, chậm rãi nói: “Hôm đó bị thua kiện, tâm trạng tôi
hết sức tồi tệ, uống rất nhiều rượu, cậu ấy tới tìm tôi, tôi liền chửi rủa cậu
ấy, nói chỉ tại cậu ấy mà tôi mất Đá Nhỏ. Cậu ấy nghe xong không nói gì,
ngay trong đêm đó, cậu ấy...” Tuy giọng Tưởng Nam đều đều bình thản kỳ
lạ, nhưng trong giọng nói thản nhiên ấy lại mang một nỗi bi thương nặng nề
vô cùng.
Tôi nghe chị nói, không sao gọi rõ nổi tên của thứ cảm xúc trong lòng
mình. Tôi nghĩ mọi việc nhất định không nhẹ nhàng đơn giản như Tưởng
Nam kể, bên trong nhất định còn rất nhiều rất nhiều uẩn khúc. Nhưng
Tưởng Nam không thể nói rõ mọi chuyện, bởi đó nhất định là nỗi đau
không thể nào xoa dịu trong lòng chị.
Tôi im lặng nghĩ, Tưởng Nam cũng không nói gì thêm nữa, bên ngoài
mưa vẫn rơi, rả rích không thôi. Giọng Paul McCartney buồn bã vang lên
trong xe tĩnh lặng: “Why she had to go I don’t know she wouldn’t say. I
said something wrong. Now I long for yesterday…”
56.