Trong đầu đang nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe có tiếng nhạc vang lên
xen giữa giọng hát của Paul McCartney, vô cùng chói tai. Tôi mới đầu còn
sững người, nhưng tức thì nhận ra đó là chuông điện thoại của Tưởng Nam,
xem ra chị lại có điện thoại rồi, lần này thì là ai đây?
Tôi đoán già đoán non, Tưởng Nam bên cạnh vẫn đờ đẫn ngồi yên như
chẳng hề có ý nghe máy. Nhưng chị cũng không tắt máy, mặc cho tiếng
chuông đáng ghét ấy réo lên không ngừng. Tôi chột dạ, loáng thoáng đoán
ra cuộc điện thoại này đến tám phần mười là của lão quỷ háo sắc họ Lâm
kia. Vì nếu là điện thoại của người khác, với tâm trạng của Tưởng Nam lúc
này, tuyệt đối chị sẽ không nói nhiều lời tắt máy luôn. Nhớ lại trước đây đã
mấy lần nghe thấy tiếng chuông này, xem ra không còn nghi ngờ gì nữa,
chắc chắn đây là lão!
Biết đây là điện thoại con quỷ háo sắc kia gọi đến tuy trong lòng tôi rất
không thoải mái, nhưng thấy Tưởng Nam không nghe điện thoại của lão ta,
tôi có hơi vui vui. Trước đây bất kể là lúc nào Tưởng Nam cũng không dám
làm trái lão khốn ấy nửa phần. Lẽ nào bây giờ Tưởng Nam không còn muốn
tiếp tục dây dưa với lão? Nghĩ vậy, tôi bèn quay sang nhìn Tưởng Nam, bất
ngờ nhận ra trong mắt chị đã lại đong đầy nước mắt. Cuối cùng hai khóe
mắt chẳng thể chứa nổi thêm nữa, nước mắt chầm chậm lăn xuống má.
Thấy Tưởng Nam khóc, trong lòng tôi lại dậy lên một cảm xúc không thể
diễn tả. Tôi thấy mình quá vô dụng, Bạch Lộ và Tưởng Nam tốt vói tôi là
thế, nhưng tôi không làm được gì cho hai người. Bạch Lộ yêu tôi như vậy,
tôi lại chẳng thể cho em tình yêu. Rõ ràng tôi biết em sẽ không sống được
bao lâu, nhưng vẫn chẳng có cách nào giúp em. Tôi muốn trút giận cho
Tưởng Nam, kết quả lại bị người ta cho một trận. Giờ đây chị khóc, tôi
cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn.
Tiếng chuông điện thoại đáng ghét kia cuối cùng cũng tắt, tôi thầm thở
phào nhẹ nhõm, im lặng nhìn Tưởng Nam rơi lệ. Bất chợt tôi nghĩ có thể