ĐIỆU SLOW TRONG THANG MÁY - Trang 253

mình đã coi Tưởng Nam như vật thay thế cho Bạch Lâm. Bởi mỗi khi trở
nên yếu đuối, Tưởng Nam đều có biểu hiện giống hệt Bạch Lâm.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, chẳng hề có ý dừng lại.

Tưởng Nam khóc một trận rồi dùng mu bàn tay quệt nước mắt. Tôi đang

định nói câu gì đó, đã lại thấy chị rút điện thoại ra.

“A lô!” Đến khi điện thoại kết nối, trên mặt chị đã chẳng còn chút nào vẻ

đau buồn khiến người ta tan nát cõi lòng kia nữa, giọng chị trở nên nhẹ
nhàng đáng yêu lạ thường: “Giám đốc Lâm ạ? Vừa nãy em không nghe thấy
chuông điện thoại… Vâng, vâng, sao cơ, giờ anh đang ở Thượng Hải à…
Vâng, vâng, sao ạ, giờ qua chỗ anh á?”

Tôi thật không ngờ trong lúc này Tưởng Nam lại chủ động gọi điện cho

lão già họ Lâm kia, sặc, chị đang diễn trò gì thế? Chị sợ lão khốn đó đến thế
sao? Càng nghĩ càng thấy như có thứ gì đó chèn cứng trong lòng, tôi thấy
vô cùng thất vọng về Tưởng Nam: bình thường đã đành, với tâm trạng như
hôm nay mà chị còn để ý đến lão khốn ấy được, thật là... hừ...

Tưởng Nam nghe xong điện thoại bèn nhìn sang tôi, môi chị mấp máy

như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn giữ thái độ im lặng. Tôi đau
đớn, đến nỗi chẳng thể kiểm soát được cảm xúc mình lúc này. Tôi cười
nhạt, rất muốn mỉa mai mấy câu, nhưng nhớ lại bộ dạng khóc lóc của chị
ban nãy, lại không nhẫn tâm thốt ra. Do dự một hồi, tôi mở cửa bước xuống
xe, không buồn nhìn Tưởng Nam.

“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam từ trong xe gọi với theo. Tôi vờ như không

nghe thấy, phăm phăm đi về phía trước. Nước mưa rơi xuống táp lên nguời,
như thể phá tan những đè nén trong xe ban nãy. Thực ra tôi phản ứng gay
gắt như vậy là muốn ngăn Tưởng Nam tới chỗ lão khốn kia! Nhưng xem ra
tôi thất bại rồi, Tưởng Nam tuy ở trong xe gào to gọi tên tôi nhưng chẳng hề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.