“Ồ” Bạch Lộ cười nói: “Đây có phải cuộc gọi đầu tiên sau khi anh có
điện thoại mới không?” Tôi ừ một tiếng, ít nhất về chuyện này tôi không
lừa Bạch Lộ.
“Hì hì!” Đầu dây bên kia, Bạch Lộ nói: “Em biết ngay mà!” Giọng em
rất vui, cũng rất chắc chắn. Tôi gần như có thể tưởng tượng trong đầu hình
ảnh em cười vui vẻ lúc này. Em giản đơn như tờ giấy trắng vậy đấy. Lẽ nào
tôi thực sự muốn tiếp tục lừa gạt một người con gái trong sáng và yêu tôi
nhường này? Tôi do dự: nhưng nếu không làm vậy sẽ chỉ khiến tổn thương
em phải chịu lớn thêm! Trước khi khởi động con Trojan kia, vốn dĩ tôi vẫn
còn có thể thoát thân, nhưng giờ mọi chuyện đã quá muộn màng. Bây giờ
ngoài việc lừa gạt em đến cùng, tôi không còn cách nào khác.
Tôi chợt nhận ra mình thực sự là một tên hacker vô cùng xoàng xĩnh, con
Trojan tôi tạo ra cuối cùng lại cuốn luôn cả tôi theo rồi.
58.
“Tiểu Lộ!” Xác định tư tưởng xong, tôi bắt đầu hành động: “Có chuyện
này anh muốn nói với em, nhưng em nghe rồi đừng cuống nhé!”
“Chuyện gì thế?”
‘‘Chuyện liên quan tới chị gái em...” Tôi còn chưa dứt lời, Bạch Lộ đã
kêu lên: “Chị em? Chị làm sao? Chị làm sao cơ?”
“Em đừng cuống! Chị ấy cũng không sao...” tôi nói, “chỉ có điều mấy
hôm nay anh cứ thấy chị ấy có gì là lạ, hình như đang rất buồn phiền!”
“Là lạ? Rất buồn phiền?” Bạch Lộ trầm ngâm, như đang nghĩ vì chuyện
gì mà chị Bạch Lâm lại như thế, một lúc sau, em nói. “ Lẽ nào vì chuyện