với anh Hình... Ừm, chắc chắn là thế rồi! Lần trước em chẳng kể với anh rồi
còn gì, hai người họ có lẽ đã chia tay rồi!”
“Anh cũng nghĩ thế, phụ nữ mà, đến tám phần mười là vì thất tình!” Tôi
nói, ngừng lại một thoáng rồi vờ như nhớ ra điều gì: “Đúng rồi! Em đã kể
với chị em chuyện bọn mình chưa?”
“Vẫn chưa!” Bạch Lộ nói. “Em chưa nghĩ ra nên nói với chị như thế
nào.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng là trời phù hộ! Nếu như lúc này Bạch Lộ
báo cáo chuyện hai chúng tôi với Bạch Lâm rồi thì tôi có giở trò ma quỷ gì
cũng vô ích.
“Tiểu Lộ!” Tâm trạng tôi vô cùng phấn khởi, giọng nói cũng nhẹ nhõm
lạ thường: “Anh thấy tốt nhất em đừng kể chuyện bọn mình với chị em
vội.”
“Vì sao?” Bạch Lộ nghi ngờ hỏi.
“Em nghĩ mà xem, chị ấy đang thất tình, lại còn là vì chia tay một người
đã đợi chị ấy bao lâu như thế, hẳn sẽ rất rất buồn. Nếu như bây giờ em nói
chuyện này với chị ấy, rất có thể chị ấy sẽ bị kích động. Còn nữa...” Tôi
thoáng suy tính, rồi tiếp tục rung cây dọa khỉ: “Còn nữa, trong kỳ nghỉ em
về nhà, tốt nhất cũng không nên có thái quá thân mật với anh trước mặt chị
ấy, không khéo chỉ khiến chị ấy tức cảnh sinh tình...” Tôi vừa nói vừa lo
Bach Lộ nảy sinh nghi ngờ.
Đầu dây bên kia, Bạch Lộ im lặng nghe, không xem vào câu nào, thái độ
của em ít nhiều khiến tôi hơi chột dạ. Tôi bèn nói: “Đợi em về rồi bọn mình
có thể nghĩ cách, xem có thể giúp chị em và anh Hình bắt đầu lại được
không.”