Dư Hoài thở dài một hơi, run rẩy mà chỉ tôi.
“Còn chưa sinh đã biết là con gái rồi, mắt cậu siêu nhiên quá nhỉ?! Mẹ
nó, lời thoại này là ai viết vậy?”
No. 61
Có điều sau đó chúng tôi liền bị Trương Phong mắng cho một trận.
Lên lớp muộn mất năm phút. Buổi chiều phòng học đầu tiên là lớp toán
của Trương Phong. Thầy nói thầy ngồi ở văn phòng bên cạnh nghe thấy
chúng tôi nháo nhào hết cả lên.
“Nhiều lớp 10 như vậy, vậy mà tôi chưa từng thấy cái lớp nào nháo nhào
như cái lớp này! Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, các cô các cậu có đầu óc không
hả, không biết là việc gì quan trọng hơn sao?!”
Tên mặt trắng tức giận thật là đáng sợ, tôi đã sớm đoán ra rồi.
Bọn tôi, những phần tử phạm tội nghe vậy liền vội vàng quay trở lại chỗ
ngồi của mình. Dư Hoài như không thèm để ý, như thường lệ mở quyển bài
tập ra, cũng không nghe giảng, vẫn tiếp tục làm việc như cũ, giống như vừa
rồi không cười đùa ầm ĩ, cũng không bị Trương Phong quở trách gì, không
hưng phấn cũng không cảm thấy ấm ức.
Cậu ta và Hàn Tự đều là những học sinh có thực lực tất nhiên là không
thèm để ý rồi, dùng thành tích để minh chứng, cũng không vì lời nói của
Trương Phong mà lo lắng… Những lời nói đó, tất nhiên là nhằm vào những
học sinh như tôi và Giản Đan.
Nhưng tôi vẫn chậm chạp không hiểu. Rõ ràng vừa rồi vui vẻ như thế,
lớp này cuối cùng cũng cho tôi có cảm giác muốn thuộc về, cảm giác rất ấm
áp và vui vẻ, không ngờ nhanh như thế đã rơi vào khe nứt của Chấn Hoa.