ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 122

Ngồi yên rất lâu, cũng không biết là Trương Phong đang giảng cái gì, đột

nhiên một tờ giấy nhỏ đưa đến trước mặt.

“Giờ tâm trạng thầy ấy không được tốt lắm, có khi là buổi sáng bị vợ

dùng đế giày đánh cho một cái, cậu không thấy bên má phải của thầy có vết
đỏ khác thường à? Cậu nhịn chút đi.”

Ồ. Má phải có vết đỏ khác thường… Tôi phụt cười, gục xuống bàn.

Thực ra có khả năng là do buổi trưa ngủ trong văn phòng má bị ép xuống

bàn làm việc nên mới vậy, bây giờ vẫn chưa khôi phục lại như cũ. Nhưng
mà tôi lại không nhịn được mà tưởng tượng ra dáng vẻ của Trương Phong
khi bị vợ cầm đế giấy đánh, tôi cười đến gập cả lưng.

“Nhưng mà cậu không cảm thấy là Trương Phong cũng không phải là

thích Trương Bình ư?” Tôi nhỏ giọng nói.

Cậu ta dừng bút, nghĩ ngợi một chút, rồi gật gật đầu.

Lúc mới khai giảng bị tính tính vui vẻ của Trương Bình làm rung động,

chúng tôi rất trông chờ xem tình anh em không tầm thường của cặp đôi học
với nhau từ nhỏ đến lớn này. Tôi cảm thấy họ giống như trong lời đồn,
giống như tình huống trong drama vậy, sống chết có nhau, mà trong thực tế
cuộc sống này vốn dĩ không tồn tại.

Trong thời gian nghỉ giải lao của tiết học, Trương Phong bắt gặp nụ cười

nhiệt tình của Trương Bình cũng chỉ thoáng gật đầu. Đều là người mới vào
dạy ở Chấn Hoa, nhưng Trương Phong lại có bộ dạng giáo viên lão thành
đã lăn lộn mười mấy năm hơn.

Dư Hoài thở dài.

“Thật ra mà nói, đức hạnh của Trương Bình thật là cmn giống như yêu

đơn phương vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.