ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 139

“Có gì khác đâu?” Cậu ta dúi đầu tôi một cái, dùng lực rất mạnh: “Cậu có

phải bị ấm đầu rồi không, sao cứ thấy có gì đó sai sai ở đây đó!”

Sau đó, rốt cuộc tôi cũng cười phá lên. Lần này là cười thật sự.

Trong lòng Dư Hoài, Lăng Tường Xuyến cũng chỉ như nhân vật hai

chiều. Tôi thêm mắm thêm muối vào suy nghĩ của mình, để câu tư duy
mang tính lịch sử này khắc sâu trong tâm khẳm.

Vậy là, cuộc sống lại tràn ngập ánh dương.

Trương Bình, xin lỗi thầy, vẫn là để sau này sẽ từ từ báo đáp công ơn của

thầy.

Tôi gập quyển sách Vật lí lại, hỏi cậu ta: “Cậu đang bận làm gì, cần tôi

giúp một tay không?”

Cậu ta chớp chớp mắt, dẩu miệng ra: “Không làm bài tập về chuyển động

parabol nữa à?”

Tôi nhìn ra cửa sổ, trề môi nói: “Có cậu thích làm thì có!”

Cậu ta cười nham hiểm, ném giẻ lau qua chỗ tôi: “Đây, lau bảng hộ tôi!

Bọn họ phải viết chữ nghệ thuật lên đó nữa.”

Tôi đang ôm một bụng hả hê đi dọn dẹp cái bảng bẩn, bỗng nhiên cảm

thấy có gì đó không đúng.

Tại sao lại có cảm giác bị chơi xỏ thế nhỉ?

No. 70

Họp lớp vô cùng thành công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.