ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 177

Thế nên tôi thấy vô cùng kì lạ, vậy âm thanh rì rầm kia là đến từ đâu?

Hàn Tự là đại diện tiết Toán, Trương Phong truyền một xấp dày cộm đề

vào tay Hàn Tự, hai người mặc hết sức trang nghiêm, nhìn trang trọng
chẳng khác gì một nghi thức truyền ngôi.

Toán là môn mà tôi thi thảm nhất, kết quả thi lại được phát cuối cùng.

Vốn biết rõ bản thân không thể có kết quả cao được nhưng trong tâm khảm
vẫn không ngừng cổ vũ, tiếp lửa cho bản thân, không mảy may vương vấn
chút cảm xúc sụp đổ tang thương. Tôi vẫn luôn an ủi bản thân mình, Toán
thì là Toán, xuống chó rồi lên voi, trải qua nỗi đau đớn nhất rồi, cũng là một
cái phúc, những môn còn lại điểm có thể cao chút, không thể nào thấp hơn
thế nữa.

Nhưng trong lúc Hàn Tự mang cái bản mặt lạnh băng băng, u ám như

thần chết đến gần tôi, tôi vô thức túm lấy thứ gì đó xung quanh mình, không
ngờ đó lại là tay của Dư Hoài!

Tôi có thể cảm nhận được cả tôi và Dư Hoài đều bị “chấn động”, khoảnh

khắc thôi!

Tôi cũng không biết đó là do hành động của mình hay là do bàn tay lạnh

như ma của mình nữa.

Ấy vậy mà cậu ấy không hề gỡ ra.

Khoảnh khắc ấy, cả não cũng ngưng “load” thông tin. Tờ đề nhẹ tựa lông

hồng từ trên không trung đáp xuống mặt bàn, chẳng khác nào tấm lụa ba
phân mà thái giám đưa cho nương nương bị đày vào lãnh cung, nhẹ nhàng
thanh tao lại hết sức huênh hoang.

Tôi mồm chữ O, dùng hết phần lí trí còn sót lại nghếch đầu nhìn sang ô

tên bên góc bên trái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.