ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 202

Có lẽ do cô Tề đang đứng bên cạnh nên cậu ta chỉ nói nửa câu rồi lập tức

ngậm miệng. Âm “k” cuối chứ “Fuck” cậu ta phát ra nhẹ nhàng thanh thoát,
tôi nghe đến đó mà cười không ra nước mắt.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía bục giảng thì thấy Trương Bình diện sơ

mi trắng, thắt cà vạt. Cà vạt hình như thắt hơi chặt, ông thầy cứ đứng đó
không ngừng nới cà vạt, nhìn chẳng khác nào một tên môi giới bất động sản
vừa từ nông thôn lên thành phố.

Tôi và Dư Hoài nhìn nhau, thật sự không nhịn nổi, cười um cả lên.

Cô Tề nhìn chúng tôi cười mà không hiểu gì, đành khoan dung lấy tay

vén tóc rối của tôi ra phía sau tai. Khi tay của cô ấy chạm vào người tôi, tôi
bất chợt không cảm thấy có chút phản cảm nào.

No. 99

“Cười gì thế hả, trong lớp mà nhe răng ngoác miệng vậy à?”

Giọng có chút trách cứ, tôi đơ một lúc, không dám cười tiếp nữa, ngẩng

đầu lên thì thấy một người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn.

Dư Hoài nhăn nhó mặt mày.

“Mẹ!”Cậu ấy cũng không cười nữa, gật đầu với mẹ mình một cái rồi cúi

đầu tiếp tục dọn sách.

Hóa ra là mẹ Dư Hoài, tôi lập tức thấy căng thẳng, tôi cũng không biết

mình đang căng thẳng cái gì nữa.

Mẹ Dư Hoài có vẻ đã quen với khuôn mặt không hào hứng này của cậu

ấy rồi, bà cũng chau mày một chút, không nói câu nào cả. Ánh mắt của bà
ấy rất nhanh đưa về phía tôi và cô Tề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.