ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 203

“Cháu chào bác!” Tôi cố gắng cười một cách rất bình thường: “Cháu là

bạn cùng bàn của Dư Hoài, cháu tên Cảnh Cảnh, còn đây là…”

Tôi đột nhiên không biết giới thiệu cô Tề thế nào, đầu óc đột nhiên trống

rỗng.

Là cô Tề chủ động tiếp lời: “Chào chị, tôi là đồng nghiệp của bố Cảnh

Cảnh, bố mẹ Cảnh Cảnh có việc không đến được, nhờ tôi đến họp phụ
huynh giùm.”

Tôi nhẹ cả lòng, không kìm được mà nhìn cô Tề một cái, cô ấy cũng vừa

hay quay ra phía tôi, trong đáy mắt có ý cười.

Tôi cúi đầu xuống.

Mẹ Dư Hoài miễn cưỡng cười cười: “Ồ, xin chào. Hóa ra đây là Cảnh

Cảnh à, ngày trước Dư Hoài có từng nhắc đến, lúc nghe tên tôi cứ tưởng là
con trai.”

“Tôi còn đang định nói đây, Dư Hoài học hành tốt như vậy, lại còn nhìn

thông minh hoạt bát thế này, hoàn toàn không giống với những cậu bé cắm
đầu vào sách đến héo hon. Thằng bé này vô cùng lễ phép, thật là khiến mọi
người đều yêu quý.”

Mẹ Dư Hoài và cô Tề đứng ở lối đi bắt đầu tám chuyện.

Dư Hoài vẫn cúi đầu dọn sách vở, khi nghe thấy câu nói này của cô Tề

thì liền đắc ý, khóe miệng cũng bắt đầu cong lên.

“Cô ấy chỉ là nói mấy lời xã giao khách sáo thôi.” Tôi nói nhẹ.

Dư Hoài bốc hỏa, ngoảnh mặt sang nhìn tôi: “Đó là vì trên người ông đây

có chỗ để khách khí, có một số người để người ta nói mấy lời khách khí
cũng không chẳng có cách nào đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.