ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 216

Cũng may cửa sau lớp lúc này liền mở ra, các phụ huynh ùn ùn kéo ra,

như chướng ngại do trời tạo nên, làm lấp đi khoảng trống giữa tôi và Dư
Hoài. β căng cứng, mặt lộ ra sắc sợ hãi, buông tay tôi ra, lúc này tôi nhìn
thấy Dư Hoài đi vào cửa sau, như chút an ủi cho β, cô ấy liền vội vội vàng
vàng chạy theo sau.

“Cảnh Cảnh, cậu đâu rồi, cậu có dũng khí không thế?”

“Cuộc đời phải do chính mình nắm lấy.” Tôi ném cho β một câu.

No. 105

Thật sự tôi thấy khó hiểu, không hiểu các phụ huynh bao quanh bục

giảng tầng tầng lớp lớp thế để làm gì. Tuy mẹ tôi nếu ở đây cũng sẽ làm
như vậy.

Lúc này, những khuôn mặt tha thiết chờ mong đang bao vây Trương

Bình, đằng sau những lo lắng sốt ruột ấy, thực ra chính là lòng không tin
tưởng vào con cái của chính mình nhỉ? Tôi còn nhớ lúc tôi học cấp một,
cũng từng muốn cùng bố mẹ cùng về mà chờ ở hành lang. Lúc ấy, cửa vừa
mở, phụ huynh của lớp trưởng và trung đội trưởng bao giờ cũng là nhóm
người đầu tiên về trước, con cái của họ ưu tú như vậy, còn có gì đáng để hỏi
chứ?

Còn về sự mất niềm tin với con cái rốt cuộc là xuất phát từ sự hiểu biết

đối với con cái mình hay là từ bảng điểm và sự biểu dương của thầy cô chủ
nhiệm trong buổi họp phụ huynh?

Tôi từng hỏi bố tôi chuyện này, ông nói, trên đời này làm gì có lòng tin

không có nguyên do, kể cả là giữa bố mẹ và con cái cùng cần phải có hành
động thực tế để đạt được sự tôn trọng.

Lúc đó tôi bị bố mình cho uống bùa mê, còn thấy rất có lí: “Con cần dùng

hành động thực tế để lấy được lòng tin và sự tôn trọng của bố mẹ, Cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.