Nam một hàng, nữ một hàng, nhìn độ dài đương nhiên là rất cân đối.
Phụ nữ có thể gánh vác một góc trời, ai nói phụ nữ không bằng đàn ông.
Mọi người ai cũng thận trọng mà đánh giá bạn mới, hàng ngũ ở phía sau
đông nghịt phụ huynh. Cả sân vận động giống như một nồi lẩu thịt bò trong
phim hoạt hình Nhật Bản vậy, tuy nguyên liệu từng hàng từng hàng xếp
chỉnh tề nhưng vẫn sùng sục bốc hơi nóng.
Thời gian xếp hàng thật là lâu, không biết trên sân khấu người chủ trì
đang giở trò quỷ gì. Trung Quốc chính là như thế này, quần chúng phía dưới
đến cùng cũng không biết người ở trên đang làm cái gì, người khác vỗ tay
mày cũng vỗ tay bôm bốp theo là chuẩn rồi.
Không may ngáp một cái, đặc biệt to luôn.
Dư Hoài đứng ngay bên cạnh tôi, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Tôi cười to, những người xung quanh liếc nhìn tôi, thế là tôi lập tức ngậm
miệng lại.
“Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng tìm ra câu để nói rồi.”
Dư Hoài lườm tôi một cái. Tôi đoán là vậy, vì mắt của cậu ta quá bé nên
tôi nhìn cũng không rõ lắm.
“Dù sao thì tối qua tôi ngủ cũng không ngon.” Cậu nói.
“Thường thôi, lúc tôi học tiểu học, trước khi đại hội thể dục thể thao diễn
ra một ngày, tối đó tôi đều ngủ không được. Chỉ cần ngày hôm sau có
chuyện “đại sự”, tôi liền mất ngủ. Đây căn bản là biểu hiện của tố chất tâm
lý quá kém.”
Cậu ta không trả lời.