ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 281

Tôi dở khóc dở cười, chỉ đành oai phong lẫm liệt mà vung tay: “Chuyện

này cứ để chị, chị che cho em.”

Lâm Phàm thỏa mãn gật đầu.

Tôi biết, tên nhóc lớp 3 này không ngoan như tôi tưởng tượng.

No. 147

Ăn cơm tối xong, Trương Phàm về phòng riêng làm bài tập, tôi thì mở

“Vương Hậu Hùng”, bắt đầu hồi tưởng lại một cách khó khăn về mối lương
duyên chỉ lướt qua vai nhau của tôi và đối số hàm số.

Dư Hoài nói rồi, nếu tôi mãi thi lẹt đẹt thế này, sớm muộn cũng sẽ quen.

Nhưng tôi không muốn quen!

Khi cậu ấy vì một đứa mặt mỏng như tôi mà hét lớn với thầy Trương

Phong: “Thầy ơi, em nghe không hiểu, thầy giảng lại một lần nữa được
không ạ?”, tôi từng tự dưng hình thành một loại cảm giác ỷ lại, cứ như
những kí hiệu hàm số được gói lên gói xuống tầng tầng lớp lớp mãi không
được mở ra, hòn đá nhẵn trên dốc nghiêng mà lực ma sát mãi là không, chất
hóa học mà chốc tan chốc lại không tan trong nước khiến người ta không
biết rốt cuộc nó muốn làm gì, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ giải quyết
một cách dễ dàng trước mặt cậu ấy.

Tôi cũng biết nhìn rõ ra những huyền cơ sau mỗi cuốn sách giáo khoa.

Cũng như hồi nhỏ, tôi thường hay chạy sang phòng mượn sách ở gần nhà,

mượn chú mèo máy để xem “Sau này tôi mới biết người ta gọi là
Doraemon”, đồng thời xem luôn cả mèo Dingdang, mèo vũ trụ của Fujiko
F. Fujio, luôn tin tưởng rằng một ngày nào đó mình sẽ lấy mèo máy, mỗi
ngày trước khi đi học đều kiểm tra tất cả những ngăn kéo trong nhà xem nó
có cỗ máy thời gian không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.