ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 284

Bố tôi ngồi trên giường, lặng lẽ nhìn tôi làm bài. Tôi làm không ra kết

quả lại không muộn bị bạo lộ cái vẻ ngu ngốc, lộ ra bản thân thật ra cái gì
cũng không biết, cho nên ra vẻ tính toán, gạch gạch trên tờ nháp.

Viết đều là những phép cộng trừ nhân chia trong phạm vi 100, còn bày vẽ

thêm đồ thị hàm số, làm như có thật nối nối mấy cái parabol chết tiệt với
nhau, vẽ chẳng khác nào mấy đường tròn vậy.

Cuối cùng bố tôi cũng không chịu được nữa mà đằng hắng một tiếng.

“Cảnh Cảnh à, con đang vẽ những cái gì đấy, đều không đúng cho lắm thì

phải.”

Tôi lập tức quay đầu lại phẫn nộ nhìn bố tôi.

Đúng lúc tôi định mở miệng thì điện thoại kêu lên. Từ lúc cô Tề và

Trương Phàm chuyển vào đây, mẹ tôi không bao giờ gọi vào máy bàn nữa.

Tôi đang định chọn chế độ rảnh tay để tổ chức một cuộc họp ba phương

thì bố tôi đã nhận cuộc gọi, sau đó vừa nghe máy vừa đi ra khỏi phòng tôi.

No. 150

Tôi vứt tất cả những đồ thị hàm số ban nãy vẽ lung tung vào thùng rác,

nghĩ đi nghĩ lại, lấy từ trong cặp ra một cuốn sách Toán.

Từ ngày tôi bước chân vào cánh cổng trường cấp ba đã bị kiểu học sinh

như Dư Hoài dọa chết rồi. Cậu ấy cười nhạo tôi chỉ vì tôi bọc sách, vì tôi
chép nguyên cái định nghĩa trên bảng, một cách rất tự nhiên, tôi không bao
giờ dám dùng phương thức được gọi là “chủ nghĩa hình thức” trong mắt cậu
ấy để học tập nữa.

Kết quả của quá trình “chỉnh” này chính là chuyện tôi đi mua những

quyển bài tập mà các học sinh giỏi như Dư Hoài hay sử dụng. Tuy tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.