ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 289

Đương nhiên, cảm giác oán giận này mãi mãi chỉ có thể để trong lòng mà

thôi.

Có điều, lúc tôi rửa đậu tương trong chậu, nước ấm không chạm qua mu

bàn tay, tôi đột nhiên hiểu ra vì sao Lão Xá rất tôn sùng sự lao động chân
chất này. Lúc tâm con người ta mệt mỏi, luôn muốn làm một chút gì đó
khiến cho người ngợm xả một chút, trong cái bận rộn ngược lại lại có thể
thật sự khiến con người ta buông xuống được tâm tình phiền muộn.

Đến khi tôi không cẩn thận làm rơi cái rổ inox, bố tôi bị dọa từ phòng

ngủ chạy ra, cô Tề cũng khẩn trương theo sau. Hai người đều đang ngái
ngủ, mang vẻ mặt hốt hoảng khi bị ồn làm cho tỉnh dậy.

“Con muốn làm đậu nành.” Tôi lập tức giải thích.

Vẻ mặt bố tôi lập tức trở lại bình thường. Cô Tề bảo tôi trở về phòng ngủ

một chút, còn cô ấy thì đi làm bữa sáng.

Tôi từ chối, biểu hiện giống như đường đời tôi như bước sang một trang

mới. Trước đây tôi thường như vậy đột nhiên cảm thấy thỏa thuê mãn
nguyện, bố tôi sớm đã quen rồi, nhưng trước giờ tôi không thể ở trước mặt
cô Tề nói mấy lời ngốc nghếch như vậy. Nhưng thời gian gần đây bố tôi và
cô Tề thường đồng thời xuất hiện, cho nên đứa con gái nói mấy lời như vậy
trong mắt ông, quả thực là đã lâu lắm không thấy rồi.

“Cảnh Cảnh!” Bố tôi nói vẻ sâu xa: “Con có lòng như vậy là đủ rồi. Đậu

nành đừng làm nữa, con…những điều khác trong cuộc sống con cũng còn
phải bắt đầu lật lại từ đầu.”

No. 153

Lúc tôi vào phòng học, trong phòng chỉ có ba người, tràn ngập mùi mì ăn

liền. Tôi nhìn lướt qua, β đang quay lưng về phía tôi húp lấy húp để sợi mì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.