ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 474

“Bọn họ sẽ cảm thấy con gọi điện cho mẹ để cáo trạng.” Tôi cười khổ:

“Nhất là nghĩ đường thoái thác gì đó.”

Mẹ tối chau mày, sự dịu dàng trước đó cũng bay sạch: “Tất nhiên mẹ đi

đến đó để gỡ rối cho con, con cũng có nói dối đâu. Mặc kệ trong lòng cô ta
nghĩ thế nào, dù sao mẹ cũng nói xong rồi, cô ta cũng không bới móc gì.
Đợi con cô ta tỉnh lại, hỏi là biết có chuyện gì thôi! Được rồi, được rồi. Con
đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này đáng lẽ không nên để con phải nghĩ.”

Mẹ tôi ngừng lại, bỗng dưng thở dài, sau lại nói: “Cũng không biết bố

con làm sao nữa. Thôi, đều do người lớn bọn mẹ không tốt.”

Mẹ ôm lấy tôi, vỗ vỗ lưng tôi nói: “Cảnh Cảnh, bố mẹ khiến con phải

chịu ấm ức rồi.”

Vốn dĩ tôi vẫn rất ổn.

Bỗng nhiên mẹ nói ra câu đó làm tôi khóc như con ngốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.