ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 519

hát hò xong, đa phần các cô chú đó đều nắm tay nhau tâm sự nỗi lòng,
chuyện cũ mốc từ thời tám hoánh nào cũng lôi ra lải nhải, mỗi người lớn
không uống nhiều đối mặt với cảnh tượng này đều hết sức đau khổ.

Bọn trẻ con thì hiểu gì, bất kể người lớn trong nhà uống say thành bộ

dạng gì, chúng cũng chỉ quan tâm đến trò chơi của mình mà không hề phát
hiện ra rất nhiều bí mật và câu chuyện đều trút ra bên cạnh mình.

Tôi đặt máy ảnh xuống, lặng lẽ nhìn Dư Hoài đang chìm trong suy tư ở

bên cạnh, đột nhiên có chút kích động, muốn chạy qua hỏi cậu ấy rồi hỏi,
Dư Hoài, cậu có thích tớ không?

Cậu thích Cảnh Cảnh không?

Không phải là kiểu thích không đơn thuần.

Cậu có chịu nói cho tơ không? Vì tớ thích cậu mà, rất thích rất thích,

thích cậu hơn cả thích tớ.

Nhưng tôi chỉ chạy qua chỗ Giản Đơn, β rồi cùng khóc với chúng nó.

Theo yêu cầu của Dư Hoài, nhân viên phục vụ cầm máy ảnh rồi chụp cho

lũ học sinh cấp ba bọn tôi đang chẳng ra đâu vào đâu một tấm ảnh chung.

Đột nhiên β hét lớn: “Thành tích chết hết đi, chị đây vì bọn mày mới đi

học đó.”

Giản Đơn khóc hu hu hu: “Dẫu có còn học chung một lớp nữa hay không,

bọn mình vẫn luôn là bạn của nhau.”

Tôi không nói câu nào, tôi ghét cảnh chia ly. Đến cảnh chia ly của bố mẹ

tôi cũng không nhớ nữa là.

Quên đi những chuyện bi thương là chức năng đặc biệt khác thường của

tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.