ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 580

Đêm cuối cùng tại Bắc Kinh, đúng lúc là sinh nhật của tôi. Bố mẹ tôi đưa

tôi đi “Lão Mạc” ăn cơm. Nhà hàng này tôi đã từng thấy trong tiểu thuyết
của Vương Sóc, sau đó ở trong nhà xem một bộ phim truyền hình gọi là
“Màu máu lãng mạn” cùng với cô Tề; người trẻ tuổi cũng thường tụ tập ở
chỗ này, nơi này tượng trung cho thân phận thời đại và phong cách phương
Tây.

“Nhà mình đã là người trong Hội đồng nhân dân chưa ạ?” Tôi ngửa đầu

nhìn mái vòm cao, bố tôi bị chọc cười rồi.

Hai người cho phép tôi uống một chút vang đỏ, nhưng không hề biết một

năm rưỡi trước con gái mình đã từng say mèm. Tựa như hai người không
biết con gái mình lạm dụng lòng tin của mình, không cần học quy tắc mà
đẩy mình đến góc chết này. Đến Bắc Kinh một chuyến, hai người nghỉ phép
lâu như vậy, hao người tốn của, cũng rất có thể là cái giỏ múc nước công
toi.

Nghĩ đến như vậy, tôi cũng có rất nhiều chuyện không hiểu bố mẹ mình.

Tôi mỉm cười chua chát. Trước đây từng cảm thấy bản thân đáng thương

nhất, nhưng mà lần này đến Bắc Kinh, tôi đã học được rất nhiều điều, tuy
không nói ra nhưng ở trong lòng đã chuẩn bị một số ý nghĩ trong đầu như là
muốn động thổ ra, chỉ là không biết sẽ mở ra hoa gì.

Bố tôi mỉm cười, nói: “Thi không hơn cũng không sao, đời người rất dài,

có thể học được điều này điều kia là tốt rồi.”

Mẹ tôi phá lệ chủ nghĩa thực dụng này không hề phản bác bố.

Có lẽ trước mặt con, bà cũng không có biện pháp thực hiện rồi chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.