ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 612

Lần này tôi không hề chọc cười hay cười trừ gì đó để che giấu sự ngại

ngùng của mình.

Duyên gặp mặt, cảm ơn vì cậu hiểu được.

“À, đúng rồi, tớ có thể góp vốn chung không? Tớ cũng không có nhiều,

nếu cậu thấy không ổn thì thôi, nhưng cần giúp đỡ gì thì nhất định phải tìm
tớ đó.”

Hai mắt tôi sáng lên, hôm nay đúng là ăn may.

Chuyện này muốn làm thì nhất định phải cần tiền.

Tôi ngồi nói chuyện với Trình Xảo Trân hơn một tiếng đồng hồ, xác định

khung phương án hợp tác một chút. Chúng tôi đều là sinh viên mới tốt
nghiệp được hai năm, dù sao cũng còn non lắm, đặc biệt là chuyện làm ăn,
không ai có kinh nghiệm, cho nên lúc lên kế hoạch cần phải đặc biệt thận
trọng.

Nhưng cuối cùng sẽ ra sao thì vẫn phải xem tương lai thế nào.

Trình Xảo Trân lại một lần nữa cảm khái nói tôi thay đổi nhiều, trở nên

rất mạnh dạn, không còn là cô nhóc mơ hồ nghe theo lời bố mẹ chạy đến
Bắc Kinh thi làm đạo diễn nữa.

Vậy ư, tôi cười.

No. 314

Tùy tiện ăn mấy miếng cơm, lúc đi khỏi quán cơm, tôi đột nhiên cảm

thấy nếu mình đang đeo thiết bị theo, không bằng tiện đi “dọn đường”.
Chụp người qua đường trước nay luôn là việc tôi thích làm nhất khi rảnh
rỗi, nghe nói ở Nhật nếu làm thế sẽ bị bắt vào đồn công an, may mắn là tôi
sinh ra ở Trung Quốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.