ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 611

“Tiết kiệm vốn mà.” Tôi kể về kế hoạch của mình, khó kìm được mà bắt

đầu khua tay múa chân: “Mình muốn mở cửa hàng cùng với những người
nổi tiếng trên mạng năm ngoái, lợi dụng danh tiếng và fans của họ, chủ yếu
dần đánh bóng tên tuổi, dù sao tớ cũng không phải là dân chuyên ngành này
nhưng vẫn xem như có một chiêu, dùng ảnh mẫu thu hút một lượng khách,
tớ khá tự tin về khoản này. Phần còn lại thì phải dựa vào mạng và người
truyền người, cái này phải dựa vào tài ăn nói rồi.”

Trình Xảo Trân tròn mắt, càng ngày càng lộ ý cười.

“Không có cửa hàng đúng là tiết kiệm được nhiều vốn, chụp ảnh theo

kiểu câu chuyện cho các cặp đôi thực ra cũng không phải bỏ ra nhiều, lấy
bối cảnh đa phần ở các trường học hoặc những nơi mà bản thân từng đi qua
và có kỉ niệm đặc biệt gì đó, thế nên kiếm được đó. Nhưng mỗi lần đi chụp
đều không giống nhau, là một nhiếp ảnh gia, tớ có thể bay qua bay lại, tôi
cũng không thấy chán hay nhạt.”

Tôi nói một mạch, uống một ngụm trà, sau đó nghe thấy Trình Xảo Trân

nói: “Tách.”

“Cái gì cơ?”

Trình Xảo Trân chống cằm nhìn tôi: “Tớ mà biết chụp ảnh thì nhất định

sẽ chụp lại dáng vẻ ban nãy của cậu, mắt cậu đều sáng cả lên. Cậu có biết
có biết bao thanh niên ở tuổi của cậu, mắt đều đã mất đi ánh sáng hy vọng
rồi không?”

Tôi hơi xấu hổ: “Biên kịch nổi tiếng nói chuyện có khác! Chẳng qua là

nhắc đến chuyện kiếm tiền thì mắt tớ sáng lên vậy thôi.”

“Tớ biết mình đang nói gì. Tớ biết cậu cũng từng có lúc mất đi ánh sáng

trong mắt. Con người có thể tìm thấy sự nghiệp mà mình muốn gắn bó,
không bị những thứ giả dối hư ảo trói buộc, là một may mắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.