ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 103

Thẩm Ngọc Thư đành phải coi như không nhìn thấy, đưa tay sờ sờ mặt, vô
cùng hy vọng có thể bớt sưng sớm một chút.

Việc tìm người cũng không thuận lợi.

Tới miếu Thành Hoàng, Thẩm Ngọc Thư theo lời Phương Tỉnh Sanh nhưng
không tìm được bà Thôi, sau đó lại hỏi thăm ông Từ ở đó, mới biết bà Thôi
gần đây cả sức khỏe lẫn tinh thần đều không tốt, thỉnh thoảng mới tới làm
việc, ngược lại số lần tới để cầu xin trời phật là chiếm đa số, thế nên cũng
không đòi tiền công ông ta.

Ông Từ thấy bà Thôi chỉ có một mình cũng rất đáng thương, mỗi lần bà tới
đều sẽ cho một ít đồ chay, có điều gần đây thời tiết nóng bức nên bà ta
không tới, cũng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Thẩm Ngọc Thư hỏi ông Từ địa chỉ của bà ta, ông Từ chỉ biết là chỗ ở trước
kia, đó là một căn nhà nhỏ ở ngay sau miếu, chỗ này chính là địa chỉ mà
Phương Tỉnh Sanh nói; có điều ông Từ bảo bà hình như không còn ở đó,
ông ta vì lo lắng nên đã từng tới thăm nhưng không gặp.

Thẩm Ngọc Thư nói cảm ơn rồi đi tới nhà bà Thôi, đó là một căn nhà gỗ cũ
nát, xung quanh đầy mạng nhện và lá khô.

Cửa phòng khép hờ, Thẩm Ngọc Thư gõ cửa cũng không thấy ai trả lời, hắn
thử đẩy cửa đi vào, bên trong tối om, vừa ẩm vừa hôi, một ít đồ rách vứt bừa
bãi trên đất, nhưng không có người.

Thẩm Ngọc Thư đành phải ra ngoài, tìm hàng xóm xung quanh đó hỏi thăm,
tất cả đều không rõ, chỉ nói bà Thôi điên điên khùng khùng, suốt ngày nói có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.