ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 126

"Có điều... Nghe đúng là rất thú vị."

Tốt lắm, trúc mã của hắn cũng biến thái như hắn.

Đoan Mộc Hành cười, nói: "Vậy thì còn không nhanh nhanh cố gắng vì mục
tiêu này?"

Có mật thám hỗ trợ, tốc độ tìm người của họ nhanh hơn rất nhiều, Thẩm
Ngọc Thư và Đoan Mộc Hành trong lúc tìm kiếm thi thoảng lại nhận được
tin tức do phu xe đưa tới, nói chỗ nào không tìm thấy để họ biết trước.

Cứ như vậy, tới sau giờ ngọ phạm vi tìm kiếm đã nhỏ hơn rất nhiều, Thẩm
Ngọc Thư và Đoan Mộc Hành vừa cơm nước ở ven đường xong thì nhận
được tin mới nhất: có người ở miếu Thành Hoàng phát hiện ra bà Thôi.

Cả hai không dám chậm trễ, lập tức lên xe kéo, người đưa tin chờ ở miếu
thờ, nói bà Thôi vừa mới ra khỏi miếu, giờ đã về nhà, bên đó đã có người
đợi sẵn, sẽ không để mất dấu đâu.

Một bà lão đã có tuổi, muốn trốn có lẽ cũng không phải việc dễ dàng.

Thẩm Ngọc Thư cám ơn anh ta rồi vội vàng chạy tới nhà bà Thôi, thấy trước
cửa nhà có mấy đứa bé đang lượn qua lượn lại, bọn nhỏ đều tầm tuổi Trường
Sinh, nhìn thấy hai người bèn huýt sáo gọi nhau, chạy đi.

Thẩm Ngọc Thư đi đến trước cửa, gõ gõ, qua một lúc lâu bên trong mới có
tiếng động, tiếng động chậm rãi di chuyển tới trước cửa, cánh cửa mở ra một
cái khe, một bà lão lưng còng đứng sau cửa, cảnh giác nhìn bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.