ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 127

Bà lão không cao, hơn nữa còn còng lưng, nhìn lại càng nhỏ, mái tóc xám
trắng lòa xòa, tùy tiện vấn ở sau đầu, mặt đầy nếp nhăn, không thể xác định
được tuổi tác thật, tròng mắt mờ dại vẩn đục, nhìn bọn họ chằm chằm không
nói lời nào.

Thẩm Ngọc Thư lên tiếng trước.

"Cháu là Thẩm Ngọc Thư, chịu sự ủy thác của Thám trưởng Phương Tỉnh
Sanh, tới để hỏi bà về huyết án của Khâu gia..."

Nghe thấy hai chữ Khâu gia, mặt bà Thôi lập tức biến sắc, Thẩm Ngọc Thư
còn chưa nói xong, bà ta đã đóng sập cửa lại.

Từ bên trong vang lên tiếng chốt cửa, tuy rằng thanh chắn cửa mong manh
ấy không ngăn được Thẩm Ngọc Thư, nhưng hắn không xông vào mà ôn tồn
nói: "Bà Thôi, bà là người duy nhất của Khâu gia may mắn còn sống sót,
đêm xảy ra huyết án có lẽ bà đã chứng kiến tất cả, hy vọng bà có thể nói ra
sự thật."

"Tôi chả nhìn thấy gì cả, cũng không biết gì hết, các người mau đi đi! Mau
đi đi!"

Bên kia vang lên tiếng kêu sợ hãi của bà lão, bà Thôi đang rất sợ hãi, giọng
nói thé lên, gần như thất thanh.

Thẩm Ngọc Thư và Đoan Mộc Hành nhìn nhau, lại nói: "Cháu biết chuyện
đó đối với bà là một sự đả kích rất lớn, bà không muốn nhớ lại, nhưng trốn
tránh không giải quyết được vấn đề, hy vọng bà có thể nói ra sự thật, để cho
vụ án kia được khép lại."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.