ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 130

không thể ra về tay không, đưa tay lên định đẩy cửa, Thẩm Ngọc Thư vội
vàng ngăn lại.

Đúng vào lúc cả hai đang giằng co, từ bên trong vang lên tiếng động, cửa
kẽo kẹt một tiếng, mở ra. Bà Thôi đứng trước mặt bọn họ.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt bà, có thể nhìn thấy vệt nước mắt còn lưu
lại, nhưng khuôn mặt bà lúc này rất bình tĩnh, không hề sợ hãi như lúc nãy.

"Muốn biết sự thật thì vào đây."

Đối mặt với hai người còn đang giằng co, bà khẽ nói.

Thẩm Ngọc Thư từ nhà bà Thôi đi ra, ánh mặt trời bên ngoài quá chói
chang, hắn không kiềm được nheo mắt lại.

Ở trong nhà bà Thôi chỉ hơn một tiếng đồng hồ, nhưng với hắn mà nói, dài
như cả đời người. Có lẽ bởi hắn đã được nghe một câu chuyện cũ về một
con người, câu chuyện không dài nhưng khái quát cả một đời người đó.

Những gì người đó trải qua là bi thương là tuyệt vọng, thậm chí là cực đoan,
hắn không biết trong tấn bi kịch này, ai là người ác thực sự; có lẽ ai cũng là
người ác, những cái ác nhỏ tích lũy theo tháng ngày, dần dần thành mối hận
khắc cốt ghi tâm, từ đó dẫn đến vụ án đẫm máu này.

Trong túi là tờ cung lời chứng của bà Thôi, trên giấy có dấu tay bà điểm chỉ,
chỉ là một tờ giấy, nhưng đối với Thẩm Ngọc Thư mà nói, lại vô cùng nặng
nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.