ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 266

Tô Duy trong lòng rất buồn nhưng cố gắng kiềm chế, khẽ mỉm cười hỏi bà:
"Dì út, có phải là dì không ngờ con còn ở Thượng Hải không?"

"Đúng là dì không ngờ, có điều nhìn thấy con cũng không ngạc nhiên lắm.
Con và Ngọc Thư ở bên nhau lâu như vậy, Tiêu không rời Mạnh, không có
con, Văn phòng thám tử Vạn Năng không còn là văn phòng thám tử nữa."

Tô Duy nghe xong, đắc ý dùng khuỷu tay huých huých Thẩm Ngọc Thư, ý
là: cậu xem, dì út cũng biết tôi quan trọng đến thế nào.

Bên cạnh vang lên tiếng khóc, mọi người quay đầu lại nhìn, hóa ra là Vân
Phi Dương, mắt cậu ta không sâu, nhưng lại là kẻ khóc nhiều nhất; Thẩm
Ngọc Thư vốn đang rất buồn, nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta cũng không
khỏi cảm thấy buồn cười.

Tô Duy cũng cười, đang định mở miệng nhạo cậu ta vài câu, bỗng nhiên
nhìn thấy trong tay Tạ Văn Phương còn có một lá bùa nữa, tò mò hỏi: "Dì
út, cái này là cho ai thế?"

"Cái này... là cho người nhà."

Tạ Ván Phương nhét tấm bùa vào túi, lại giúp Trường Sinh lau sạch nước
mắt, bà rất yêu quý thằng bé này, nghĩ đến sắp phải chia lìa, mắt bà lại hoe
đỏ, rút khăn tay ra lau nước mắt.

Thấy không khí nặng nề, Đoan Mộc Hành lên tiếng: "Bá phụ bá mẫu, chúng
con chỉ ra ngoài làm việc thôi, rất nhanh sẽ lại trở về, hai người không cần
phải lo lắng như vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.