ĐỊNH ĐÔNG LĂNG - Trang 292

Giọng nói vô cùng dịu dàng, bốn vị người lớn kia thiếu chút nữa thì rớt cằm,
nếu không phải chắc chắn người đàn ông trước mặt này chính là sát thủ, bọn
họ sẽ nghi ngờ rằng tai mình có vấn đề.

Trường Sinh nhìn gã, lắc lắc đầu.

Kim Lang đưa tay lên, giữa chừng lại cảm thấy tay mình quá bẩn nên lau lau
lên áo, lúc này mới sờ vào mặt Trường Sinh, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, sau
này người kia sẽ không đến bắt nạt con được nữa."

Những lời này đã nói quá rõ ràng.

Tên lưu manh kia thân thủ không tồi, vậy mà Kim Lang đã xử lý hắn trong
một khoảng thời gian nhanh như vậy, đủ để thấy được con người này đáng
sợ đến mức nào. Nhưng dù sao thái độ của gã đối với Trường Sinh cũng
không tệ, ít nhiều đã làm giảm sát khí trên người gã.

Trường Sinh không hiểu người lớn nghĩ gì, nó hoàn toàn không sợ Kim
Lang, nhìn gã không chớp mắt, hỏi: "Chú thật là ba con sao?"

Kim Lang cười khổ.

"Không, vừa rồi ta nhìn lầm, con là tiểu thiếu gia con nhà giàu có, ta nào có
phúc có được người con trai như vậy."

"Nhưng mà chú vừa gọi con là con mà."

"Nếu con trai ta còn sống, nó cũng bằng tuổi con."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.