Cô chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn bước đến trước mặt anh nói, " Em
có thể đi chung với anh được không? Em muốn đến nhìn con của chúng
ta.... .......”
Anh đương nhiên biết cô nói "Con của chúng ta" là chỉ đứa bé kia, anh
nghiêng đầu sang bên cạnh, giống như đang yên lặng suy nghĩ.
Cô nín thở chờ anh, dường như mỗi giây trôi qua đều lâu như một thế
kỷ vậy.
Anh rốt cuộc cũng quay đầu đối mặt với cô, yên lặng hai giây mới nói:
“Em đã bỏ lỡ.... .......”
Cô không nghe rõ, "Sao?"
Anh nhàn nhạt nói, "Lúc em đi tìm điện thoại công cộng, em đã bỏ lỡ
cơ hội duy nhất nhìn thấy nó.”
Cô lập tức sửng sốt, đôi mắt trong phút chốc tràn ngập đầy nước.
Anh thấy cô vì cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống mà trừng lớn
mắt, nhẹ giọng nói: “Anh nói rồi anh không thích em khóc.... ... Dĩ nhiên,
phần lớn em cũng không thích anh ra lệnh cưỡng chế với em như vậy, về
sau anh sẽ không làm vậy nữa.... ..... Nếu bây giờ em muốn lớn tiếng khóc,
thì cứ khóc thành tiếng đi.... .....”
Cô sững sờ tại chỗ, nước mắt ào ào lăn chảy xuống.
Anh ấn nhẹ cô vào trong ngực, trầm giọng nói, "Em sốt rồi, đợi lát nữa
anh nói cho nhân viên khách sạn mang thuốc tới cho em, ngoan, ngủ một
giấc đi.... .... Anh phải đến bệnh viện.”
Cô nhắm mắt lại, mặc cho khoảng cách hai người từ từ tách ra.
....