Bà Đàm và Đàm Tâm đi vào phòng.
Đàm Tâm lên tiếng trước, "Dịch Khiêm, hôm nay là sinh nhật của em,
chị và mẹ đưa ba từ bệnh viện về nhà rồi...."
Bà Đàm kéo vạt áo Đàm Tâm, rồi sau đó mở miệng, "Bữa trưa đã
chuẩn bị xong rồi, Ngôn Ngôn ở dưới lầu bảo đói bụng, chúng ta xuống
dùng cơm đi!"
Đàm Dịch Khiêm đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt
nói, "Các người ra ngoài trước đi!"
Bà Đàm gật đầu, "Ừ, mọi người xuống dưới lầu chờ con dùng cơm."
Ngay sau đó bà Đàm kéo Đàm Tâm đi ra khỏi phòng.
Nhưng Đàm Tâm không chịu đi ra với bà Đàm, mà dừng chân tại chỗ,
nhíu mày nói, "Dịch Khiêm, chị thật sự không hiểu nổi Hạ Tử Du cô ta rốt
cuộc có phải là vợ em hay không? Hôm nay sinh nhật em mà cô ta dám bỏ
đi như vậy, nghe người giúp việc nói cô ta một mình đến sân bay, thậm chí
ngay cả em cũng không thông báo một tiếng, cô ta rốt cuộc là có ý gì?”
Bà Đàm hạ thấp giọng nhắc nhở, "Tâm à! !"
Đàm Tâm hoàn toàn không nghe lời bà Đàm khuyên can, tức giận bất
bình nói, "Bộ không phải sao.... Bây giờ cô ta làm xằng làm bậy như thế
còn không phải là ỷ vào Dịch Khiêm cưng chiều cô ta hay sao .... Đã mang
thai cũng không biết ngoan ngoãn ở nhà, con thấy cô ta là muốn gây rắc rối
để người khác lo lắng cho cô ta thôi."
Xoảng ——
Ngay lúc đó, ly rượu đỏ trong tay bị Đàm Dịch Khiêm hung hăng ném
xuống nền nhà trắng tinh.