Đan Nhất Thuần nói, "Lần trước Ngôn Ngôn đến Male chơi có kể cô
và con bé đã trồng rất nhiều cây chanh thảo trong vườn hoa, vừa rồi ở trên
sân thượng tôi cũng có nhìn thấy chúng.... Những cây chanh thảo đó sinh
trưởng rất tươi tốt!"
Hạ Tử Du cười nhạt, "Ngày thường không có việc gì làm cho nên rất
nhiều thời gian tôi đều ở đó."
Lúc bà Đàm dẫn Liễu Nhiên đi đến cửa không quên lên tiếng nhắc nhở
Đan Nhất Thuần, "Nhất Thuần à, bác dẫn cháu gái bác ra ngoài đi dạo, con
ở đây cứ coi như nhà mình mà tự nhiên nha, tối nay theo bác về Nhà họ
Đàm ở lại chơi với bác vài ngày."
Đan Nhất Thuần điềm đạm nói, "Dạ được, bác gái."
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn bà Đàm, trong lòng mơ hồ thấy thật khó
chịu. Từ khi cô bước chân vào căn nhà này cho đến bây giờ, bà Đàm chưa
hề liếc mắt nhìn đến cô dù chỉ một lần, giống như sự có mặt của cô căn bản
không hề tồn tại.
Đan Nhất Thuần trông thấy ánh mắt buồn bã của Hạ Tử Du đang
ngước mắt nhìn bà Đàm, liền mở miệng nói, "À, Tử Du, tôi cũng vừa mới
tới đây hôm nay thôi, cô không ngại dẫn tôi đi dạo vườn hoa nhà cô một
chút chứ?"
Hạ Tử Du thu hồi ánh mắt, nhìn Đan Nhất Thuần hơi mỉm cười,
"Được."
....
Hai người phụ nữ trẻ dạo bước đi vào vườn hoa của biệt thự.
Đan Nhất Thuần lên tiếng trước, "Tử Du, gần đây cô có khỏe không?"